Nhìn sang phải thì thấy em đang ngồi trên xe tay cầm điện thoại. Tức thật. Làm tốn tiền tin nhắn. Em quả thật là cái đồ đáng ghét. Tôi hậm hực bước về phía em.
- Đứng đây mà cũng không báo nữa! - Có một sự trách móc nhẹ tôi dành cho em.
- Thích đó được không? - Vênh mặt lên.
- Thích thì nhích.
- Hihi... Thôi chở em nào... Lạnh quá!
Em ngồi xích về sau, tôi cũng phì cười trước hành động của em, nó làm tim tôi dao động đều hòa không ma sát.
Khi lên xe, em vòng tay qua ôm tôi luôn. Một luồng điện chạy qua đầu, xong vào tim rồi xuống tận ch*m. Cảm giác rất yomost hương dâu.
- Mê... Được ôm cái chả mê im ru hén, hihi!
Em cấu nhẹ vào hông tôi và trêu. Làm tôi bị phát hiện, cảm giác rất yomost cam. Tôi một tay cầm lái xe, một tay cầm tay em siết chặt và âu yếm nó:
- Chưa bao giờ anh hạnh phúc như thế em biết không?
- Hì... Em cũng vậy. Bên cạnh anh, em vui lắm. Tuy anh hiền nhút nhát, nhưng em biết khi em gặp nguy hiểm anh không bỏ em đâu!
- Bậy. Nguy hiểm tới tính mạng phải bỏ chứ em... Ui da đau đau... Cút cút za để anh té xe xem nào!
- Xuống xe! Ngay và luôn!
- Giỡn mà, hehe!
- Giỡn giỡn. Lúc nào cũng giỡn!
- Anh biết rồi mà, hic :sosad:
- Lớn rồi đâu phải con nít nữa!
- Ừa. Anh biết rồi.
- Nên phải biết suy nghĩ lúc nào giỡn, lúc nào nghiêm túc chứ!
- Ờm... Anh bi...ế...t!
- Lần cuối nhé!
- Đm cc biết rồi!
- Haha... Đấy! Phải thế chứ. Phải hổ báo bảo vệ em nữa!
- Im. Anh vả bây giờ.
- Bà tát vỡ mồm giờ chứ hung dữ với em à!
- Hehe... Anh yêu mợ à vợ mà!
- Hihi... Cứ làm người ta cười suốt hà. :beauty:
Em cấu vào hông tôi trách yêu.
- Theo thống kê thì phụ nữ sống thọ hơn đàn ông, vì nói nhiều. Còn đàn ông thì buồn họ cũng giữ trong lòng, vui cũng vậy. Khóc cũng khóc thầm. Vì thế chết sớm.
- Lảm nhảm gì thế anh?
- Anh nói vu vơ thôi.
- Mà anh nói cũng hay thật, hihi!
- Đó là phạm trù triết học đấy.
- Anh học giỏi Mác - Lênin lắm hả?
- Cũng tạm hề.
- Hì... Yêu anh ghê!
P/s: Xong chap hồi khuya 11h hôm qua rồi. Nhưng sợ up chả ai đọc vì khuya quá. Sáng tính viết thêm vài dòng rồi up, thì Ny qua chở đi làm và Ny lấy lap lại. Vì lap không phải của tôi. Tôi chưa mua lap. Mà công việc thì cũng chả cần lap cho mấy. Sang năm rồi mua. Lúc nghỉ trưa tranh thủ nhờ thằng nhóc trong công ty chở tôi chạy qua công ty em và rủ Hương đi ăn trưa, sẵn mượn lap bắt wife vào Word copy ra up lên Voz. Sợ em phát hiện đang viết truyện thì mất vui. Có gì rảnh tôi lên điện thoại làm link sau nhé. Thôi chào các bác nhé :bye:
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chung Cực Đấu La