Cả bọn đứng chôn chân tại chỗ, mắt nhìn trân trân xuống dưới. Ánh sáng bập bùng của cây đuốc soi rõ một góc dưới đáy cái hồ bự này, là một đống vô số xương cốt hỗn tạp. Đầu lâu xương xẩu, thứ gì cũng có. Theo như tình hình này thì khắp cái hồ toàn là xương và xương. Nghĩ lại cái thằng cha chủ mộ này cũng ít có tàn ác lắm. Chết thì chết mẹ cho rồi, còn lôi theo cả đống nô lệ chết theo để qua thế giới bên kia có người hầu hạ. Lực Ới không kìm nổi sự bực tức:
- Thằng cha Tây này sống thất đức quá, nhất định con cháu sau này đẻ ra không bao giờ có lỗ đít.
Đứng đối mặt với hàng đống xương cốt thế này, thần trí của tôi không khỏi bất ổn, mồ hôi lạnh đổ ra trên trán. Những lúc này tôi cực kỳ thèm hơi của khói thuốc. Mò mẫm túi quần, chợt thấy cái gì cộm cộm. Thì ra là mảnh giấy của sư trụ trì lúc tối đưa cho tôi chưa kịp đọc. Mảnh giấy vàng úa ghi chi chít những chữ, tôi đọc sơ qua, thì ra đây là lịch sử của mảnh đất Vũng Liêm này.
Vào những năm Pháp thuộc, khởi nghĩa nông dân ở đây diễn ra rất mạnh, chủ tỉnh Vĩnh Long là thằng cha Alix Salicetty liên tục nhiều đêm mơ mình bị Phát Quan xử tử và bị chém đầu. Ông này tuy là người Pháp, nhưng rất tin phong tục của người Á Đông. Biết số mình sắp tận, đâm ra lo lắng, ngày đêm trằn trọc suy nghĩ, làm sao để sau khi chết rồi có thể đắc đạo thành thần tiên chứ không phải bị đày xuống 18 tầng địa ngục. Một hôm, có một lão già xin vào gặp mặt, hiến kế cho ông để sau khi chết có thể thoát kiếp luân hồi, đắc đạo mà lên trời sống ngang tiên phật. Lão già bảo ông Tây kiếm cho được 2 con chó ngao giống tốt và 2 con mèo đen sinh vào tháng 3 âm lịch. Ngày ngày cắt thịt người sống cho nó ăn, đêm đến cho ngủ ngoài nghĩa địa. Đến khi ông qua đời, phải lập quan quách ở địa điểm phong thủy. Sau đó, thả 2 con linh miêu vào cánh rừng gần đó che mắt quỷ vô thường và Phán Quan đến bắt hồn. Và phải giết người làm đồ tuẫn táng, càng nhiều càng tốt, đặt tất cả xung quanh cạnh quan quách. Cuối cùng là 2 con Ngao thần suốt đời canh giữ ngôi mộ, ngăn cho tất cả vong linh bị tuẫn táng thoát ra ngoài. Đời đời phục vụ chủ mộ, vạn kiếp không siêu sinh.
Đọc đến đây tôi chợt nghe lợm giọng. Thằng cha này quả thật quá sức là mê tín và tàn ác. Thử hỏi lúc đó lão già kia kêu ông ta ăn shit để thành tiên chắc ổng cũng xừ luôn không ngại ngần.
- Đọc tiếp đi ông, còn đoạn nữa kìa - Ly Ly lên tiếng.
Tôi thổi phù làn khói thuốc vào bản mặt của Bình Le đang chăm chú rồi mặc kệ cậu ta ho khụ khụ chửi um sùm giơ miếng giấy lên đọc tiếp.
Ông tỉnh trưởng nghe vậy thì vui ra mặt. Thưởng rất hậu hĩnh cho lão già nọ rồi bắt tay vốc hết tiền của ra sức làm một cái mộ thất cho riêng mình. Đến khi sắp hoàn thành thì bỗng dưng lão già kia đột nhiên biến mất không tăm tích. Ông tỉnh trưởng cũng mặc kệ, dù gì cũng tạm gọi là xong rồi, cần đek gì ông kia nữa. Nhưng kể từ khi lão già mất tích, một trong hai con ngao dở chứng, ban đêm tru tréo om sòm, không chịu ăn thịt người sống nữa, rồi một ngày cũng biến mất giống lão già kia. Chưa kịp đi tìm thì nghĩa quân nông dân đã kéo đến tấn công. Đầu năm 1872, ông tỉnh trưởng bị giết chết. Thuộc hạ của ông bắt tay với Trần Bá Lộc lấy danh nghĩa trả thù cho tỉnh trưởng mở cuộc càn quét khắp vùng đất này. Thực dân Pháp cực kỳ tàn ác, đi đến đâu giết đến đó, dùng đủ hình thức tra tấn. Đàn ông thì chặt đầu, đàn bà thì hiếp xong giết, có người còn bị đổ keo dán rồi đánh vào cửa mình đến chết....trẻ em thì bỏ vào cối giã như giã gạo,...vô cùng tàn ác. Những người dân vô tội bị giết như kiến, xác chết chất đống không đếm xuể, tất nhiên tất cả đều được quăng hết xuống hồ tuẫn táng nơi mộ của ông tỉnh trưởng thành một vũng xác. Mọi thứ đều được dàn dựng theo như dặn dò của lão già, chỉ có điều là giờ chỉ còn có 1 con ngao duy nhất được bố trí để canh giữ oan hồn trong mộ thất.
Về sau, người dân ở đây rất thường thấy oan hồn hiện ra hằng đêm trong rừng, người thì cụt đầu, người gãy tay,... Dường như 1 con ngao đó không đủ sức áp giữ những oan hồn tội nghiệp này. Họ thoát ra phá phách đủ thứ, nhát người, bắt hồn,... Ai lỡ dại đi lạc vào rừng là coi như xác định không có đường về.
Vì xác chết chất thành vũng (hay còn gọi là ao hồ), linh hồn lại hay đi phá phách nên người ta gọi vùng đất này là Vũng Linh (Vũng Linh Hồn) hay Hồ Vũng Linh. Sau này đọc trại đi là Vũng Liêm bây giờ vậy.