Học còn 2 tuần nữa là nghỉ tết òi hehe... à mà tôi đã ra trường từ lâu rồi còn đâu,
vậy mà chính tả còn sai lên sai xuống…
Hừm !
"..........
- Ủa sao... sao Lệ còn chưa về ?
- Lệ chờ Tâm đó !
- Sao lại chờ Tâm ?
- Vậy thôi Lệ đi về !
- Ấy thôi Lệ ơi !
.............
- Mà sao Lệ biết vậy ?!
- Dương nói với mình đó !
- Ờm !
- Mà cái chuyện giấy đồ...
- Để Lệ làm cho, đừng lo nè !
- À cảm ơn nha, vậy Tâm về đây !
- Nè khoan đã Tâm !
........... "
Về đến nhà, tôi thấy Linh đứng sẵn trước sân:
Vô lẹ đi cậu ! Trong nhà đang có bão đó !
- Gì ? Bão gì cơ ?!
Linh nháy mắt, giọng đầy bí hiểm:
Nghe đâu mẹ con đang không vui, chắc có vụ gì cần xử cậu đó !
- Cậu có làm gì đâu mà xử ?!
- Con có biết đâu ! Con cũng vừa mới về á !
Hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra bình thản dù trong lòng hơi hồi hộp. Tôi bước vào nhà, Linh thì lẽo đẽo đi theo phía sau, cũng an tâm hẳn, có gì dùng nó làm bia đỡ đạn hehe
- Hề hề... thưa dì con đi học mới về... ực...
- Có chuyện gì à dì !?
- Đi vô tắm rửa cơm nước cho xong đi. Lát tôi xử anh sau !
- Con có làm gì đâu dì !?
Nghe dì gọi tôi bằng "anh" là tôi thấy có chuyện không lành rùi... Ông trời ơi con đã làm gì phật ý ông mà kể từ lúc đặt chân đến summoner rift... à không bình nguyên vô tận...
à nhầm miền đất hứa...
Thôi bỏ đê...
Mà gặp phải toàn những chuyện hao tổn sinh lực không ah !? Chắc đoản thọ mất ! - tôi trách phận
Được dì trao cho cái nhìn đầy yêu thương khiến tôi nhanh chóng chuồn xuống nhà dưới để né tránh, đặt hộp bánh lên bàn, cởi bỏ bộ đồng phục thể dục rồi nhảy vào phòng tắm thì tôi hiểu luôn vấn đề, bên trong nồng nặc mùi thuốc tẩy.... Trước mặt tôi là thau đồ, nếu thau đồ bình thường thì không có gì đáng để mà nói. Vấn đề là trong cái thau ấy chứa cái áo lúc sáng tôi mặc đi học... lúc trưa về cởi ra tôi quên giặt...
Thâm kim luôn.
- Cậu mua bánh gì đó ?! Cho con ăn với !
- Ờm mà lại đây Linh !
- Gì cậu ?!
- Xin dì cho cậu hưởng khoan hồng đi ! - tôi mua chuộc
- Giời tưởng gì, chuyện nhỏ. Cứ để con !
- Mà cậu đắc tội gì đó ?
- Chuyện là...
- Đáng đời !
- Hừm !
- Hí hí
- À khoan, ăn nhớ chừa lại ch... - chưa gì đã chạy mất tiêu rồi, chỉ có thế là nhanh. Đúng là power of money... à nhầm power of food chứ !
...Vậy là nhờ sự can thiệp của bé Linh mà tôi đã bình an vô sự, nói thế thôi chứ vẫn bị sấy cho mấy phát ah !
- Bánh gì vậy Tâm ?! - dì hỏi tôi
- Trời ! Làm sao con biết được chứ ! Pó tay chấm com ah ! - tôi thấp thỏm trong lòng
" .........
- Cứ xem như Lệ cảm ơn Tâm đã chở Lệ đi học !
- Thôi Lệ đừng có nói vậy ! Mà... Tâm không nhận đâu !
- Vậy là tay nghề của Lệ không tốt rồi !
- Ấy đâu có ! Chắc chắn là ngon, 100% luôn !
- Hì, Tâm chưa thử làm sao biết được nè !?
- À... ừm thì... - tôi cạn lời
- Làm cho Tâm mà Tâm hỏng nhận, vậy thì Lệ đem cho người khác vậy ! Công sức của mình bỏ ra mà phần thưởng thì lại rơi vào tay kẻ khác ! Tâm không thấy tiếc sao ?
- Hề hề chuyện nhỏ mà có gì to tác đâu mà tiếc hơ hơ. Sống là để cho đi mà ! - tôi khẳng định
Tuyết Lệ im lặng thoáng chốc rồi mỉm cười:
- Cho bạn Nam vậy ! Chắc bạn ấy sẽ thích lắm !
- Ấy ấy thôi để Tâm nhận !
Gì chứ anh em có phúc tự hưởng, có họa cùng chia hơ hơ
..........."
Nhanh trí chọn bừa một cái tên:
- Dạ bánh pía nhân hoa á dì ! - tôi chốt
Nhưng tôi đâu ngờ rằng, quyết định này về sau lại đặt tôi vào những tình huống khó đỡ, khiến tôi nhiều phen lao đao...
Nhìn bề ngoài không khác bánh pía là bao, có chăng là cái nhân bánh nó làm bằng hoa, vãi loằn. Tôi ăn hoa !
Vỏ bánh kiểu nhiều lớp như bánh pía luôn, vị thì nhẹ nhàng thôi, không quá ngọt. Nói là thế chứ tôi chỉ chú ý mỗi cái ăn hoa, vì nó cũng chính là điểm nhấn của chiếc bánh này, mà ai lại lấy hoa làm bánh bao giờ trời ?! Ăn bánh này tức là đang ăn hoa !!! Lần đầu tiên trong đời tôi đã ăn hoa...
Dựa vào kỹ năng nghiệp vụ đúc kết được sau khi thẩm hơn 50 tập truyện Conan thì đây chắc chắn là bánh pía nhân hoa hehe....Ấy tôi không có đọc Conan đâu ! Tôi đã khẳng định lúc trước ròi. Giờ vẫn vậy, chỉ là mượn măng chém gió thôi.
- Bánh pía nhân hoa ? - dì hỏi lại với giọng ngờ vực, không giấu được sự ngạc nhiên
- Bánh pía ai làm như này bao giờ đâu con !?
- Dạ thì dì xem nó có khác bánh pía là bao đâu ?! Chỉ khác cái nhân thôi ah ! Con thấy lạ nên mới mua về thử ah !
- Dì thấy sao ?! Ngon hôn dì ?!
- Hơi khó ăn nhưng vị thì cũng được !
- Em thì thấy ngon ! - Linh nhận xét
Còn cảm nhận của riêng tôi thì........suỵttttt
............9 giờ tối
Tôi cũng chuẩn bị đi ngủ, mà trước khi đi ngủ tôi lôi chai thuốc thằng Nam đưa lúc chiều ra để thoa lên bụng... thoa lên xong cái nó mát mát da ghê !
Ngủ thoi... à khoan hehe...
Tự dưng cái cuốn sách ngữ văn nó đập vào mắt, nhớ lại lời qua tiếng lại với thằng Nam lúc sáng làm tôi không cưỡng lại được... thế là bèn lật sách ra ngó thử...
- Ngon hehe... hở... vãi loằn... - tôi nhận xét
Mấy bài đầu là khái quát văn học thôi, vậy là sướng rồi, khỏi soạn hehe. Mà lướt một vòng cuốn sách tôi thấy đa số toàn văn bản nước ngoài không vậy trời ?! Trong khi bài đầu tiên nó là khái quát về văn học Việt Nam ! Cái gì rồi Rama buộc tội, rồi nào là Uy lít xơ trở về....
nhìn sơ qua thấy chương trình học hơi oải rồi. Chưa kể còn gặp bà cô ối dồi ôi, ăn đủ luôn. Cái này để sau vậy hehe...
Nhìn thời khóa biểu tôi thấy mai có tiết hóa này, môn sở trường của thằng Nam trời đánh. Nguyên tử, cấu tạo e léc tron, đồng vị,... bla...bla...
đáng nói nhất phải là cái bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học hơ hơ. Cái bảng huyền thoại này chắc mấy thím biết rồi.
Do nhà khoa học người Nga tìm ra hả gì đó, tên gì thì tôi quên rồi...
Lâu quá rồi tôi chỉ nhớ loáng thoáng, có sai mong mấy thím thông cảm, học xong tôi trả lại cho thầy, cô hết rùi !
..................
- Nè cho Tâm đó !
Những ngón tay xinh xinh, thon dài như thể được tạc từ ngọc, nhẹ nhàng nâng niu chiếc hộp làm tôi không thể không chú ý.... mlem mlem
Gì chứ tôi phải nói thật là tay con gái mướt dễ sợ hehe !
- Gì vậy ?
- Thì Tâm mở ra đi !
Tôi hí hửng mở chiếc hộp ra, trong lòng không giấu nổi sự tò mò. Vừa mở ra là một mùi hương thơm phức xộc vào mũi làm tôi ngây ngất. Đập vào mắt tôi là những chiếc bánh bé nhỏ xinh xinh nằm gọn gàng trong hộp
- Bánh gì vậy Lệ ?
- Hì, Tâm thử đi rồi Lệ sẽ nói cho Tâm biết !
Tôi cầm chiếc bánh đưa lên miệng nhai một cách ngon lành. Vị ngọt của nó ngay lập tức lan tỏa khắp miệng, rồi một cảm giác kỳ lạ bắt đầu len lỏi, giống như tôi đang nhai lá cây vậy !
Vị nó... để sáng mai tôi ra ngoài kiếm lá cây ăn thử...
Tôi cảm nhận được có gì đó đang nhúc nhích, sống dậy từ trong miệng rồi bắt đầu nở bung ra. Tôi liền nhổ ra ngoài, miệng tôi phun ra đầy hoa, ngay khi được nhổ ra những cánh hoa bắt đầu nở rộ phủ kính mặt đất, nhìn quanh tôi không thấy Tuyết Lệ đâu cả... những cánh hoa cứ thế đua nhau nở rộ phủ kính không gian. Đúng vào khoảnh khắc biển hoa đang nuốt chửng toàn bộ:
- Hahaha.... hahaha... hahaha...
Tiếng cười ma mị vang vọng đầy ám ảnh, cảm giác rợn người xuất hiện len lỏi chạy dọc sống lưng, tiếng cười ở khá gần. Tôi đoán chắc là nó ở phía sau lưng mình, tôi quay lưng lại thì thấy một cô gái mặc áo đỏ tóc xõa dài phủ kín cả mặt...
Thôi ghê bome mấy thím ơi, tối chắc không dám ngủ luôn á... xin phép dừng đoạn này nha mấy thím. Đang ngồi ở phòng khách gõ tới đây mà không biết thế nào vợ ẻm đi ra phát làm tôi giật cả mình đây... hic
- Aaaaaaaaahaaah ! - tôi hét to, giật mình thức giấc
- Ra là mơ sao ?! - tôi thở phào, cả người ướt đẫm mồ hôi
"Nhớ thương đầy vơi mộng thấy ai mỉm cười
Làn môi xinh tuyệt vời
Để rồi nhận ra, ánh trăng soi còn đó
Và nghe hơi gió biết rằng mình vừa mơ"
- Cạch ! - tiếng mở cửa
- Aaaaahaah !
Căn phòng bừng sáng khi đèn được bật lên, ánh sáng chói lòa xua tan bóng tối:
- Làm gì mà la muốn sập nhà vậy Tâm ?!
- Đang ngủ tự nhiên cậu la lên làm con hết hồn !
Dì tôi bước vào, theo sau là bé Linh
- Dạ con nằm mơ ah ! Con xin lỗi !
Dì thở dài:
Thôi không sao !
- Dạ !
Dì khẽ tắt đèn, để lại căn phòng trong ánh sáng mờ ảo của đêm
- Áhhhh dì ơi dì... ! Mở đèn lại cho con !
Rồi dì cũng mở đèn lại cho tôi, xong phòng ai người nấy về. Nhìn đồng hồ đang là 3h giờ sáng
- Thôi thức luôn chứ ngủ gì tầm này nữa ! - tôi quyết định
Phải nói là sau khi nằm mơ xong người đổ mồ hôi hết trơn, bước xuống sàn nhà phải nói là từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, dựng đứng cả gai ốc ah ! Cảm giác nhẹ bẫng, như thể hồn có thể rời khỏi xác bất cứ lúc nào ah !
Tôi tìm đến hộp bánh, còn đúng vài cái. Tôi đớp luôn để tránh đêm dài lắm mộng. Không súc miệng mà ăn luôn thì cảm giác miệng nó kiểu đặc đặc ah !
Vị thì không có gì thay đổi. Chứ tôi thấy vừa ngủ dậy mà ăn cái gì đó vào có khi còn ngon hơn là ăn sau khi đã súc miệng ah hehe !
Và thế là tôi thức đến sáng luôn...
Thanh Điền
Trả lời1 tháng trước
bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn
Leetam [Chủ nhà]
1 tháng trước
Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@
keylele
Trả lời2 tháng trước
1x. hosng
Leetam [Chủ nhà]
2 tháng trước
Kk
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>
An quên mật khẩu
3 tháng trước
:))
Nguyễn Anna
Trả lời3 tháng trước
Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hiu hiu... :>
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
truyện hay đấy bác
Leetam [Chủ nhà]
4 tháng trước
xiè xie :>