Logo
Trang chủ
Chương 2786: Tử Cực Thiên Tru

Chương 2786: Tử Cực Thiên Tru

Đọc to

Có danh môn tử trận trong tiếng ca cuồng, có trận sư vong thân vì kiệt sức, có tướng sĩ ngã xuống khi xung phong.

Năm trăm Cức Chu, năm ngàn tướng sĩ lao vào quân trận nghiêm mật, lạnh lùng của 【Cửu Diệu Ma Quân】, chỉ dấy lên một gợn sóng mỏng manh… rồi lập tức bị nghiền nát.

Giữa cảnh tường đổ vách xiêu, nàng nhìn những đóa pháo hoa rực lên khi từng tòa pháp trận bị phá hủy. Nàng thấy vị lãnh tụ trận sư của Tắc Hạ Học Cung biến mất chỉ bằng một cái phất tay của Thiên Hi Hoàng Chủ… Nguyễn Chu đưa tay, nắm lấy viên Tinh La Ngọc buộc trên chiếc cổ ngọc.

Sau khi Nam Đẩu Điện bị diệt, Lục Tinh mất đi trật tự.

Con đường trở thành Tinh Đế của Trường Sinh Quân bị chặt đứt hoàn toàn. Nam Đẩu Lục Tinh, vùng cấm địa từng bị Nam Đẩu Điện truyền thừa mấy vạn năm chiếm làm của riêng, dĩ nhiên cũng bị nước Sở tiếp quản.

Nguyễn Tù đã đạt được hiệp nghị với Tinh Vu Gia Cát Nghĩa Tiên, được phép mua lại sao "Thiên Lương".

Trong lịch sử Nam Đẩu Điện, từng có người nhập chủ Thiên Lương, hiệu là "Diên Thọ Tinh Quân". Dĩ nhiên, vị này sau đó đã vẫn lạc trong dòng chảy của thời gian, trở thành một phần của khái niệm sao Thiên Lương, làm phong phú thêm nội tình của nó…

Chỉ từ cái tên, cũng có thể lờ mờ nhìn ra sức mạnh của ngôi sao siêu phàm này.

Nguyễn Tù đã đem toàn bộ tinh lực tích lũy về Diên Thọ Thiên Lương để nặn thành ngọc, với hy vọng có thể cứu mạng con gái mình vào thời khắc vạn nhất. Đó chính là viên Tinh La Ngọc mà Nguyễn Chu đang nắm trong tay.

Với cảnh giới tu hành hiện tại của Nguyễn Chu, cho dù chết ngay tại trận, nàng cũng có thể mượn viên ngọc này để sống lại. Nếu phải lưu vong trong vũ trụ, nàng cũng có thể dựa vào nó để nhảy vọt qua tinh khung cổ xưa, quay về hiện thế.

Thế nhưng giờ phút này, bàn tay nàng siết chặt… bóp nát viên ngọc!

"Người xưa lấy mệnh bói, nay lấy sao tính thọ. Xin chiết trăm năm, nhận ân trời."

Nàng thấp giọng ngâm xướng như vậy, dung nhập toàn bộ tinh lực bàng bạc từ viên Tinh La Ngọc vừa vỡ nát vào cơ thể: "Khâm Thiên Giám theo quân chinh phạt, vì Thần Tiêu dâng lễ!"

Mái tóc xanh trong nháy mắt nhuốm màu sương tuyết, dung nhan diễm lệ bỗng thêm vài nếp nhăn.

Nữ tử chưa xuất giá, thoáng chốc đã già nua.

Nhưng khoảnh khắc này, nàng giơ cao tay, giơ cao cả tuổi thanh xuân của mình. Ánh sáng rực rỡ bao quanh cánh tay, tựa như đang giơ lên một ngọn đuốc: "Vạn Tượng Quy Tàng… Hành Chu Phương Thiên!"

Ánh sao trên vòm trời đã tắt hết rồi sao?

Nhân loại sẽ giơ cao ngọn đuốc.

Khu vực cung Chấn đã bị hủy diệt, vô số tia điện tựa linh xà tung hoành.

Khu vực cung Càn lặng ngắt như tờ, từng dải thanh khí như liễu rủ buông xuống.

Ở khu vực cung Khôn nơi nguyên lực hỗn loạn, trọc khí và địa khí cuồn cuộn như cỏ hoang…

Rắc rắc! Rắc rắc!

Toàn bộ "Phương Thiên Hành Chu" bắt đầu vỡ nát, từng bộ phận liên tục rơi rụng. Nhưng cùng lúc đó, những sức mạnh được cất giữ từ sâu trong dòng chảy thời gian, vốn được niêm phong trong các khu vực đã tắt lịm, cuối cùng cũng được kích hoạt.

Phía trên trung cung của "Phương Thiên Hành Chu", sự cộng hưởng của pháp trận ẩn giấu đã kích phát một vòng xoáy màu tím sẫm bùng nổ ánh điện.

Bên trong vòng xoáy, một cây đại thương chậm rãi hiện ra, như một con ác thú đã ngủ say vạn năm, sau một giấc ngủ dài… cuối cùng cũng thò đầu ra.

Ngọn thương này lấy điện quang làm mũi nhọn, thanh khí làm phần đệm, trọc khí làm cán… Từ những vị trí khác nhau của "Phương Thiên Hành Chu", các bộ phận khác nhau bay ra, cuối cùng hợp thành món vũ khí kinh khủng quấn quanh lôi đình này —

【Tử Cực Thiên Tru】!

Đây là vũ khí tối thượng của "Phương Thiên Hành Chu" do Nguyễn Tù thiết kế. Phôi thương của nó đã được nuôi dưỡng trong Tử Vi Viên ròng rã mười năm. "Phương Thiên Hành Chu" còn chưa được xây dựng xong, nó đã hoàn thành việc đúc thân chính.

Vào năm kia, nó mới được tháo ra thành từng mảnh rồi gắn vào bên trong "Phương Thiên Hành Chu".

Cấp độ của nó là…

Động Chân chi cực!

Uy năng của nó đã vô hạn tiếp cận cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng dĩ nhiên do giới hạn của tạo vật nên không thể thực sự đạt tới.

Trừ khi có một ngày, "Phương Thiên Hành Chu" tích lũy đủ nội tình, trưởng thành thành một món bảo cụ dạng động thiên.

Chỉ khi Phương Thiên Hành Chu đứng trên bờ vực tan rã, trả giá bằng việc hơn chín thành bộ phận bị tê liệt, thì món vũ khí cốt lõi này mới có thể hiển lộ uy năng.

Khoảnh khắc ngọn thương này hiện ra cũng chính là lúc Tào Giai trải ra 【Sa Trường Thu Điểm Binh】, hợp quân Xuân Tử, phản vây Thiên Hi Hoàng Chủ và 【Thần Mạc Phi Kỵ】.

Mạnh như Thiên Hi Hoàng Chủ Hải Chúc, đối mặt với áp lực kinh khủng mà Tào Giai mang lại, cũng không khỏi liếc nhìn món vũ khí kinh thiên này với ánh mắt đầy kiêng dè.

Nguyễn Chu giơ cao tay, chụm hai ngón, lơ lửng như sắp điểm ra.

Lúc này, một mệnh lệnh rõ ràng truyền đến từ đại trướng trung quân.

"Uyên Cát."

Mấy đốm tàn lửa bay đầy trời.

Một trong số đó, không biết từ lúc nào đã rơi xuống đại trướng trung quân, sớm đã thiêu rụi hơn nửa… Ngọn lửa hừng hực, lều trại nổ lốp bốp.

Mọi người có thể xuyên qua miệng lửa mà nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Bên trong, bài trí cũng khá đơn giản.

Chỉ có một giá binh khí, vài tấm dư đồ khổng lồ đang diễn biến theo thời gian thực — trong đó, tấm đại diện cho Ngọc Vũ Thần Châu đã ngừng biến hóa, vì không còn nhận được phản hồi từ quân tiên phong của bộ Vương Di Ngô sau trận chiến kịch liệt.

Chỉ có mấy chiếc ghế trống không.

Chỉ có một chiếc bàn dài, trên bàn chất đống những bức thư quân vụ cao như núi.

Sau chiếc bàn dài, có một người đang ngồi.

Người nọ béo nung núc, mặc một thân mãng bào màu tím, lấp đầy chiếc ghế lớn được chế tác đặc biệt. Hắn bị đống thư quân vụ che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ ném về phía Nguyễn Chu một ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.

Đôi mắt này giấu trong những nếp thịt, quả thực không dễ tìm thấy.

Hóa ra từ đầu đến giờ, người chỉ huy quân đội chính là Bác Vọng Hầu!

Lần trước, cũng chính hắn đã chỉ huy quân Xuân Tử, chính diện giao phong với Thần Mạc Phi Kỵ do Hải Chúc chỉ huy.

Chính vì có hắn ở đây.

Đốc Hầu Tào Giai vẫn luôn dưỡng tinh súc nhuệ, và Trấn Quốc Đại Nguyên Soái đang chờ thời cơ xuất kích, mới có thể dốc toàn bộ tâm lực để bày ra cái bẫy có khẩu vị kinh người này.

Mới có thể ngay khi vừa chạm mặt đã xé nát mặt nạ của Huyễn Ma Quân, trọng thương Thần Ma Quân, và vây Thiên Hi Hoàng Chủ vào trong lồng!

Nguyễn Chu vốn định dùng 【Tử Cực Thiên Tru】 để cho Thiên Hi Hoàng Chủ một bài học đến từ Phương Thiên Hành Chu mà cả đời không quên.

Nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Bác Vọng Hầu, cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng đã theo bản năng điều chỉnh phương hướng.

Nàng không biết lựa chọn nào là tốt nhất, nhưng Bác Vọng Hầu chắc chắn sẽ không sai.

Vô Đương Hoàng Chủ của Hải tộc đang dùng lửa giận quan chiếu Bảo Huyền Kính.

Bất thình lình, Bảo Huyền Kính cắt ra một phần binh sát, diễn hóa thành kiếm quang chiếu thẳng vào mắt, khiến hắn ta mờ mịt trong giây lát rồi vội vàng tung người lùi gấp.

Bảo Huyền Kính tuy chỉ là Thần Lâm, nhưng lại có nhãn giới của một người từng siêu thoát cõi U Minh, lại còn mang theo binh sát mà đến…

Hắn ta dù thế nào cũng không thể xem y là một Thần Lâm bình thường!

Thế nhưng, vết thương bị Thiên Phúc binh kiếm đâm xuyên ở ngực bụng vẫn còn sót lại binh sát đang ăn mòn thân thể — những binh sát lạnh lẽo, hung ác đó, dưới một loại ý chí siêu phàm, đã phân tách thành vô số phần nhỏ, công thành chiếm đất khắp nơi trong đạo khu tuyệt đỉnh của hắn ta.

Cảm giác đó… giống như một đàn kiến binh sát được huấn luyện bài bản, đang dùng mọi thủ đoạn để gặm nhấm vết thương.

Hắn ta hiểu tất cả đều do tên què kia — kẻ được mệnh danh là "nắm giữ quân lược của Quân Thần, diễn binh đệ nhất cửu trù". Chính tên què này đang thôi động binh sát hừng hực, truy đuổi hắn ta đến cùng.

Trước khi giao chiến, hắn ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được mình lại là kẻ phải chống đỡ trái phải, chật vật đến thế.

Cố ý một mình ra trận, mạnh mẽ giết chết Tạ Bảo Thụ, để rồi bị Trần Trạch Thanh dẫn quân chiếm tiên cơ. Tương kế tựu kế, vừa đánh vừa lui, giả làm heo… cuối cùng lại ăn phải cám heo.

Giả bại đã thành thật bại!

Dưới sự áp bức của binh trận chảy như mây bay nước chảy của Trần Trạch Thanh, hắn ta phát hiện mình lại không cách nào cứu vãn được thế thua.

"Hợp quân tụ sát!"

Niệm của tuyệt đỉnh, ý quán tam quân.

Uyên Cát lập tức triệu hồi Vô Đương Hải Quân của mình, muốn dùng 【Tam Xoa Thần Phong】 lừng danh Thương Hải để vũ trang cho bản thân, nhanh chóng phản công.

Bên Huyễn Ma Quân chịu tổn thất nặng nề không bàn tới… bên Thiên Hi Hoàng Chủ và Thần Ma Quân, xem ra đều cần sự chi viện của hắn ta.

Giờ phút này nhìn khắp chiến trường, cũng chỉ có bên hắn ta là còn thể hiện ra sức mạnh chiếm ưu thế trên lý thuyết.

Một khắc trước, đám quân này còn vừa mới tràn vào "Phương Thiên Hành Chu", tàn phá khắp nơi, cướp đoạt thành quả thắng lợi, vơ vét các loại tài nguyên quan trọng mà Thương Hải chưa từng có… một khắc sau, chúng đã tụ lại trên cao như kiến, ngưng kết như mây, hưởng ứng mệnh lệnh của Hoàng chủ.

Chiến cuộc thay đổi quá nhanh, những tinh nhuệ có tiếng trên biển này cũng nhất thời cảm thấy choáng váng.

Nếu không phải mấy vị Vương tước kịp thời dùng thần niệm kết nối, thật khó mà lập tức tụ trận.

Trên chiến trường tuyệt đỉnh, một niệm biến vạn lần. Sau khi gắng gượng chống đỡ hơn trăm hiệp, Uyên Cát cuối cùng cũng chờ được sự hưởng ứng của đại quân. Binh sát hỗn hải đặc thù của Hải tộc tụ thành một mũi nhọn hung ác có thể tiêu thần thực quỷ.

Uyên Cát bất chấp thương thế thêm nặng, cưỡng ép phá tan Thiên Phúc binh kiếm, giơ tay muốn hợp sức với đại quân.

Thế nhưng đúng lúc này, hắn ta nghe thấy tiếng nổ ầm ầm của 【Tử Cực Thiên Tru】!

Tiếng gầm cuối cùng đến từ Phương Thiên Hành Chu đã vang lên bên tai hắn ta.

Hắn ta đột ngột xoay người, bên cạnh nổi lên mấy tầng không gian gấp khúc như gợn sóng…

Nhưng xương sọ đã bị xuyên thủng, cánh tay đứt đã bay lên!

Uyên Cát trước tiên nhìn thấy cánh tay đứt của mình, sau đó nhìn thấy nếp gấp không gian bị Trần Trạch Thanh lặng lẽ dùng binh sát san phẳng, tiếp theo mới thấy cây trường thương màu tím quấn quanh tia điện xuyên qua mặt mình, dần đi xa trong Phàm Võng Thiên Cảnh này… cuối cùng là một trận sấm kinh thiên động địa trên Thần Tiêu Đại Lục.

Một thương này rõ ràng do Nguyễn Chu lâm cơ chuyển hướng, vậy mà lại khớp hoàn toàn với công thế của Trần Trạch Thanh, tựa như tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Hắn không chỉ mạnh mẽ đẩy binh trận, ép Uyên Cát phải dùng mặt để đón một đòn 【Tử Cực Thiên Tru】, mà còn nhân lúc nó bùng nổ, lại chặt đứt thêm một cánh tay của Uyên Cát.

Vết thương của cảnh giới tuyệt đỉnh khó lành như vá trời. Thần Ma Quân lần trước bị Kinh Thiên Tử trọng thương, cận kề cái chết mà chạy thoát, để tu bổ đạo khu đã gần như hao hết tích lũy của Thần Ma Cung, đến bây giờ vẫn chưa lành hẳn.

Uyên Cát bây giờ liên tiếp bị thương, tuyệt đối không thể nào chữa trị trên chiến trường, chiến lực lại tiếp tục suy giảm… hắn ta đã trở thành người cần được chi viện hơn cả!

Hắn ta không thể không lùi lại lần nữa, giẫm nát khe hở không gian để tránh một nhát chém ngang cổ sắp tới của Thiên Phúc binh kiếm.

Lần lui này xa đến vạn trượng, và ngay lúc hắn ta lùi lại, Trần Trạch Thanh cũng dẫn quân đột ngột chuyển hướng!

Dưới sự hỗ trợ của Tinh Nghĩ rải khắp chiến trường, dưới sự tăng phúc của 【Thần Minh Kính】 từ Bảo Huyền Kính, Thiên Phúc binh kiếm thẳng tắp đâm vào quân trận 【Tam Xoa Thần Phong】, đem đội quân vừa được triệu tập nhưng chưa kịp hợp trận với Hoàng chủ…

Chém đôi ngay tại trận!

Kỳ Lương Hoa, Triều Vũ, Bảo Huyền Kính… hai chính tướng Thiên Phúc quân còn sống sót cùng ba phó tướng tạm thời thay thế, chia nhau dẫn binh sát, mỗi người hóa thành một mũi tên nhọn—

Nổ tung bên trong quân trận của 【Tam Xoa Thần Phong】, giống như một đóa hoa sen được đúc từ gai sắt!

Uyên Cát chỉ nhìn từ xa một cái liền biết đội quân này xong rồi. Trần Trạch Thanh đã cắt đứt chính xác trung khu chỉ huy của 【Tam Xoa Thần Phong】.

Bây giờ, biện pháp duy nhất có thể chấn chỉnh lại hàng ngũ là hắn ta phải dùng ý niệm bàng bạc của cường giả tuyệt đỉnh, trực tiếp quán thông tất cả chiến sĩ Hải tộc, dùng bản thân làm vật trung gian để hoàn thành việc điều phối toàn bộ quân trận.

Nhưng phương pháp này, nhìn thế nào cũng giống như một khoảng trống mà Trần Trạch Thanh cố ý để lại cho hắn ta.

Uyên Cát chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại có thể có cảm giác gió thổi cỏ lay, lòng đầy sợ hãi này trước mặt một Chân Nhân nhỏ nhoi.

"Thiên Hi!"

Hắn ta hét lớn hoàng hiệu của Hải Chúc.

Lúc này, Thần Ma Quân vẫn đang giãy giụa dưới nắm đấm của Khương Mộng Hùng. Những cái bẫy mà quân Tề bố trí trong đại trướng trung quân, hắn ta gần như đã ăn trọn không sót một cái. Đợt công kích đầu tiên của Khương Mộng Hùng và Tào Giai, hắn ta đều dùng ma khu để chịu đựng…

Tào Giai còn đạp lên người hắn ta để ra khỏi lều.

Vốn dĩ một chọi một cũng chưa chắc là đối thủ của Khương Mộng Hùng, lúc này bị thương còn nặng hơn cả Uyên Cát, đã chỉ còn nước chịu đòn.

Uyên Cát chỉ có thể gọi Hải Chúc.

Thiên Hi Hoàng Chủ Hải Chúc đã tận mắt chứng kiến ngọn 【Tử Cực Thiên Tru】 đó xuyên qua mặt Uyên Cát như thế nào.

Điều khiến nội tâm hắn ta nặng nề hơn cả chiến cục trước mắt, là tương lai mà loại vũ khí này đại diện.

Nỏ bắn trăng có uy năng sánh ngang với một đòn của Thần Lâm đã khiến Hải tộc ăn đủ khổ sở.

Bây giờ lại sinh ra thứ vũ khí kinh khủng gần với cực hạn của Động Chân này!

Một khi nó có thể được sản xuất hàng loạt, cho dù uy năng bị giảm xuống đến cấp độ một đòn của Động Chân bình thường, tình hình chiến tranh của các cõi trời cũng sẽ phải viết lại.

Vết thương mà Vô Đương Hoàng Chủ phải chịu chẳng qua chỉ là một màn diễn tập cho một cục diện bi quan hơn.

Hải Chúc càng thêm tin chắc rằng, trận chiến hiện tại chính là cơ hội cuối cùng của Hải tộc. Thời gian càng trôi đi, hy vọng càng mong manh.

Đối với tộc群 là như vậy, đối với bản thân hắn ta cũng là như vậy.

【Sa Trường Thu Điểm Binh】 của Tào Giai là thần thông vô thượng của binh gia, lấy chiến dưỡng chiến, càng đánh càng mạnh. Sau khi vây hắn ta và 【Thần Mạc Phi Kỵ】 lại, Tào Giai không vội giành chiến thắng, mà từng tầng từng tầng xây dựng phòng tuyến, chỉ liên tục gia cố chiếc lồng, không quan tâm Hải tộc vùng vẫy trong lồng ra sao.

Nhưng một khi Thần Mạc Phi Kỵ muốn xông ra khỏi chiến trường, Tào Giai và quân Xuân Tử dưới sự khống chế của hắn liền không kể hậu quả mà phản công. Hoàn toàn là lối đánh liều mạng, lần lượt đẩy lùi Hải tộc.

Mấy lần xông trận không thành, Hải Chúc đã hiểu, nếu không có thủ đoạn nào khác, hắn chỉ có thể chờ đến lúc toàn quân bị tiêu hao đến chết.

Hắn ta nghe thấy tiếng gọi của Uyên Cát, hiểu ý của đối phương.

Hắn nhanh chóng điều động đại quân, kết thành một quân trận hình cầu, tự tạo ra một trận địa vây hãm ngay bên trong thần thông chiến trường mà Tào Giai đã bố trí.

Sau đó, thần niệm quét ngang không trung, kích nổ "Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" đã bố trí từ trước.

Khi liên quân đang cướp đoạt thành quả thắng lợi, hắn ta đã bố trí trận này, định dùng nó để ngăn cản viện quân. Bây giờ cục diện đột ngột thay đổi, hắn ta dùng nó để tự cứu mình.

Là tông sư trận đạo của Hải tộc, với tiền đề đã biết trước tình báo về Thần Tiêu thông qua Yêu tộc, Hải Chúc đã thay đổi tiên thiên trận pháp vốn phù hợp với Thương Hải để thích ứng với môi trường Thần Tiêu.

Giờ phút này, thần niệm vừa phát ra, đại trận lập tức dựng lên.

Hải Chúc đã vạch ra một ranh giới khoảng ba trăm dặm, bên trong đó các loại khí hỗn loạn, quay về tiên thiên. Sau đó, một dòng sông nguyên lực hỗn loạn bay ra, dưới sự điều khiển của Hải Chúc, giống như một cây roi dài ngàn dặm, quất mạnh về phía thần thông chiến trường!

Vào lúc như thế này, Tào Giai không lựa chọn lùi bước, mà còn tiến thêm một bước củng cố thần thông chiến trường, thuận thế đẩy cả mình và đại quân Xuân Tử vào trong chiến trường đó.

Trường hà gào thét, quấn quanh chiến trường, tựa như một dải ngọc đeo lưng, siết chặt lên thần thông chiến trường.

Vô số vòng xoáy hỗn độn nổi chìm trong dòng sông nguyên lực, bản thân "dải lưng" này cũng xoay tròn như một vòng xoáy khổng lồ.

Trong quá trình xoay tròn này, liên tục có các vòng xoáy hỗn độn bay ra, tàn sát thần thông chiến trường của Tào Giai.

"Nhạc" là tiên thiên vô cực.

"Tính" là sinh linh hồng mông.

Từ đó thành "Luật", là nơi trời đất quy về, do đó hợp "Đạo", đại thế hình thành.

Đây chính là 【Chư Khí Luyện Tính Luật Đạo Thiên】.

"Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" của Hải Chúc chính là đã thấu triệt được căn bản của Phàm Khuyết Thiên Cảnh này, dùng phương thức hỗn loạn chư khí, lật đổ quy tắc thế giới, tạo ra vòng xoáy hỗn độn, mượn sức mạnh của Thần Tiêu để cung cấp năng lượng gần như vô hạn cho sát trận.

Lúc này, thần thông chiến trường của Tào Giai bao vây Hải Chúc và 【Thần Mạc Phi Kỵ】, còn "Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" lại bao vây 【Sa Trường Thu Điểm Binh】.

"Tào Giai!" Hải Chúc trong quân trận xoay tròn như quả cầu gai, gọi thẳng tên đối thủ: "Thời khắc trời sập mà ngươi nói, rốt cuộc khi nào mới đến?"

"Và…"

Hắn ta điều khiển quân trận, một lần nữa phát động xung kích vào phòng tuyến của quân Xuân Tử: "Ngươi có đợi được không!"

Bên kia, Vô Đương Hoàng Chủ Uyên Cát vừa mới đối mặt với sự tan rã của quân trận 【Tam Xoa Thần Phong】 và gọi tên Hải Chúc, thì bên này, sự phối hợp đã hoàn thành.

Uyên Cát không còn do dự. Trong quá trình lùi nhanh, hắn hai tay xé toạc bầu trời!

Ngay tại không gian mà Hải Chúc đã vạch ra để tạo "Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận", giữa dòng chảy nguyên lực hỗn loạn, hắn ta xé ra một cánh cổng thời không cổ xưa.

Ở phía bên kia của cánh cổng đang gợn sóng, một công trình kiến trúc cổ xưa toát ra khí tức hoang dã chậm rãi hiện ra—

Đó là năm quả cầu xương khổng lồ như lâu đài, được kết nối bằng các cột xương, tạo thành một cấu trúc xoắn ốc đi lên.

Trong cửa sổ rỗng của quả cầu xương, một cái đầu trọc đầy những hoa văn đen ngòm méo mó dần dần hiện rõ ngũ quan.

Đó là Linh Minh Hoàng Chủ Vô Chi Dạng.

Điều khiển【Giám Thiên Đài】!

Là hiền sư mạnh nhất đương đại của Hải tộc, cũng là người có thành tựu cao nhất về tinh chiếm của Thương Hải, hắn ta đã tham gia toàn bộ quá trình phong tỏa tinh khung cổ xưa của liên quân chư thiên.

Và trong cuộc chiến vốn tưởng mười phần chắc thắng nhưng lại lật thuyền này, hắn ta đã trở thành viện quân của liên quân chư thiên… là mấu chốt để lật ngược thế cờ một lần nữa!

Mất đi sự quan sát của tinh khung cổ xưa, liên quân chư thiên và Nhân tộc nhất thời đều trở thành những kẻ mù lòa trong vũ trụ. Nhưng Yêu tộc lại có nhận thức sâu sắc hơn về thế giới Thần Tiêu, và họ đã lường trước việc tinh khung bị ngăn cách, sớm đã bố trí hậu thủ.

Do đó, họ đã đi trước Nhân tộc một bước, thuận lợi thiết lập liên lạc với Vô Đương Hoàng Chủ, chạy đến chiến trường Phàm Khuyết Thiên Cảnh này.

Nhìn thấy 【Giám Thiên Đài】 kia đã thò ra nửa quả cầu xương, tòa thành lũy khổng lồ của Hải tộc dùng để liên lạc toàn bộ chiến trường Thần Tiêu đã ló ra tường thành ở chiến trường này…

Thì lại có một tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa—

"Đừng tới!"

"Đây là cạm bẫy!"

"Đây là—"

Người phát ra âm thanh, là vị Vua của các Thần, Chúa của các Ma… Thần Ma Quân hiển hách chư thiên!

Uyên Cát, kẻ đang mượn sức "Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" để cưỡng ép mở cổng thời không, tiếp dẫn 【Giám Thiên Đài】, kinh hãi quay đầu lại.

Chỉ thấy Thần Ma Quân, tồn tại tối cao của Ma giới, dưới nắm đấm của Khương Mộng Hùng, gần như đã nổ tung thành một đám ma khí, không thể nói thêm được một câu hoàn chỉnh nào nữa.

Là một ma quân cổ xưa có đủ tư lịch, Thần Ma Quân ở Vạn Giới Hoang Mộ, nhờ sự hỗ trợ của 【Tiên Thiên Tru Tuyệt Thần Ma Công】, có thể có cấp độ sức mạnh sánh ngang với U Minh Thần Chỉ ở U Minh.

Cho dù rời khỏi Vạn Giới Hoang Mộ, hắn cũng có cấp độ sức mạnh gần như tương đương với Thánh giai.

Sự suy giảm sức mạnh này, không phải vì Vạn Giới Hoang Mộ, nơi được gọi là "điểm cuối của vũ trụ", "mồ chôn chư thiên", có vị thế thấp hơn hiện thế — thực tế, nó là đại thế giới duy nhất trong vũ trụ bao la có thể sánh ngang với hiện thế về vị thế, chỉ có điều nó là một vùng đất chết không sản sinh ra bất kỳ tài nguyên nào cho đến khi Ma tộc ra đời ở đó.

Mà là vì tám đại ma công ở bên ngoài Vạn Giới Hoang Mộ không thể cung cấp đủ sự hỗ trợ cho ma quân.

Nhưng chính một cường giả như vậy, lại bị đánh thành thế này.

Cho dù vết thương chí mạng mà Kinh Thiên Tử gây ra cho hắn ta đến nay vẫn chưa lành, cho dù trúng nhiều phong cấm như vậy, cũng không nên có biểu hiện như thế.

Trừ khi… Khương Mộng Hùng cũng đã đăng Thánh!

Lại nhìn những phong trấn đang không ngừng ăn mòn ma khu, tàn sát thần lực trên người Thần Ma Quân, nhìn【Phúc Quân Sát Tướng】 lần lượt xé rách đạo tắc…

Thần Ma Quân đâu phải chỉ còn nước chịu đòn?

Mà là đã sắp không xong rồi. Khương Mộng Hùng cố tình giữ lại cho hắn ta một hơi thở, chính là để câu viện quân.

Người nước Tề đã nuốt được thành quả thắng lợi phong phú như vậy, còn tham lam muốn nuốt thêm nữa!

Những người Đông Quốc này lấy đâu ra khẩu vị lớn như vậy? Dựa vào cái gì?

Trong lòng còn đang quay cuồng những ý nghĩ này, nhưng động tác của Uyên Cát lại rất quả quyết. Đôi tay đang dang rộng của hắn đột nhiên khép lại, muốn cưỡng ép đóng cánh cổng thời không đã xé mở—

Một khắc sau, hắn ta đã thấy được chỗ dựa của người Tề.

Đột nhiên một lực hút kinh khủng kéo hắn ta xuống, hai cánh tay như gánh mười vạn ngọn núi.

Trước mắt đột nhiên tối sầm. Nhìn lại, hắn thấy một pho tượng khổng lồ sừng sững ở Phàm Khuyết Thiên Cảnh. Đó là một bóng người mặc mãng bào màu tím, thịt chồng lên thịt, một ngọn núi thịt巍峨 chống trời.

Đại Tề Bác Vọng Hầu…

【Pháp Thiên Tượng Địa】!

Vị Chân Nhân mập mạp này, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ trở thành tuyệt đỉnh, nhưng vẫn giấu tài, ẩn mình sau những nụ cười tiếng mắng thường ngày. Nay, hắn ẩn mình trong quân, theo trận xuất chinh. Một sớm lật tay, sấm sét kinh động.

Thân hình bàng bạc của hắn không di chuyển, nhưng toàn bộ chiến trường hỗn chiến, tất cả những sự vật bị hắn chú ý đến, đều ở trong sự kéo giật vô hạn của lực hút và lực đẩy, mỗi thứ về đúng vị trí của mình, hoàn toàn theo ý hắn.

Linh Minh Hoàng Chủ Vô Chi Dạng phản ứng quả quyết. Tuy rằng khó có thể chịu đựng được tổn thất to lớn của chiến trường này, nhưng hắn lại lựa chọn tin vào phán đoán của Thần Ma Quân và Uyên Cát, điều khiển 【Giám Thiên Đài】 chủ động rút lui.

Không thể nói động tác của hắn ta không nhanh, cũng không thể nói 【Giám Thiên Đài】 không đủ mạnh mẽ.

Nhưng cánh cổng thời không, trong một khoảnh khắc trọng lực thay đổi gấp ngàn vạn lần, đã có một thoáng dao động…

Thế nhưng, khi 【Giám Thiên Đài】 lập tức rút lui, quả cầu xương lâu đài vốn đã thò ra, chẳng hiểu vì sao lại rơi thẳng vào lòng bàn tay của Trọng Huyền Thắng.

Giữa những lớp thịt chồng chất như núi, hiện ra đôi mắt luôn híp lại cười của Trọng Huyền Thắng.

Thân hình hắn đã khổng lồ đến vậy, nên nụ cười vốn hiền hòa thường ngày, sau khi được phóng đại hàng trăm nghìn lần, lại mang một vẻ kinh hoàng gần như nghiền nát linh hồn.

Hắn cười nói: "Bản Hầu béo nung núc, di chuyển không tiện, nay đã đi xa vạn dặm, rời khỏi quê nhà..."

Vị Hầu gia như núi thịt này vung một tát, đánh bay bàn tay đang định đóng cổng của Uyên Cát, thuận thế chống lên cánh cổng thời không. Tay còn lại, hắn tóm lấy quả cầu xương, kéo 【Giám Thiên Đài】 về phía chiến trường đang gầm rú: "Phiền các vị cho Bản Hầu ăn một bữa no, cũng coi như chúng ta có duyên!"

Hai vị Hoàng chủ, một vị Ma quân, cũng không đủ lấp đầy cái dạ dày của hắn.

Mạnh như Linh Minh Hoàng Chủ Vô Chi Dạng, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đằng sau sự dao động không thời gian tưởng như bình thường này là những phép tính toán lực hút và lực đẩy phức tạp đến mức nào mới có thể đạt được khoảnh khắc "vừa khéo" đến vậy.

Cũng từ đó mà hắn thấm thía rằng, Nhân tộc lại có thêm một cường giả kinh khủng.

Chỉ xét về tích lũy sức mạnh, kẻ này vẫn còn non nớt ở cấp độ tuyệt điên, nhưng sự vận dụng sức mạnh tinh xảo và phức tạp kia lại là điều ngay cả hắn cũng hiếm khi thấy trong đời.

Cạch cạch cạch, hi hi hi.

【Giám Thiên Đài】 đang vận hành toàn lực, phát ra những tiếng cạch cạch như thể không chịu nổi gánh nặng.

Giây phút này, thân thể Pháp Thiên Tượng Địa khổng lồ kia đang thể hiện sức mạnh gánh núi lấp biển ư?

Không. Vẫn là bàn tay khổng lồ đang tiếp xúc với 【Giám Thiên Đài】, từng khoảnh khắc đều đang diễn ra sự phân giải và áp chế lực lượng... một sự tính toán kinh người!

Vô Chi Dạng không còn do dự, cũng không cho rằng mình nên thử sức với vị cường giả tuyệt điên này. Trên cái đầu trọc lóc, những hoa văn méo mó uốn lượn như rắn.

Hắn chụm hai ngón tay, từ xa chém một nhát—

Dứt khoát cắt đứt một phần của 【Giám Thiên Đài】, đem quả cầu xương có hình dạng lâu đài kia vĩnh viễn lưu lại chiến trường này.

Lúc này, Tào Giai đã dẫn quân vây thành lồng, khiến Thiên Hi Hoàng Chủ Hải Chúc và 【Thần Mạc Phi Kỵ】 của hắn xông đông đột tây cũng không thoát ra được. "Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" mặc sức tàn sát phía sau, như một con đê thép dài không thể phá hủy.

Sương máu cuồn cuộn bốc lên, gần như đặc quánh thành mây.

Dưới tầng mây máu, Khương Mộng Hùng tung thêm mấy loạt quyền nặng, đấm cho Thần Ma Quân vốn mạnh mẽ kinh hoàng chỉ còn lại một cái đầu! Thần ma nhị khí hỗn loạn bao bọc bên ngoài, nhìn thoáng qua lại giống như một viên bảo châu tròn trịa.

Sát khí của đôi chỉ hổ màu đen kết thành một đám mây đậm đặc hữu hình, nâng bước Khương Mộng Hùng. Hắn xách theo tàn dư nặng trĩu của Thần Ma Quân trong tay, không nhanh không chậm tiến về phía cổng thời không.

Thế cục đã không thể xoay chuyển.

Những kẻ từng ngồi trên bàn bạc đều hiểu.

Bài quá xấu sẽ không thua nhiều.

Canh bạc thua đến tán gia bại sản, thường là khi lá bài tẩy trong tay rất đẹp, khiến người ta mơ hồ tưởng rằng thiên mệnh đã thuộc về mình!

Thần Ma Quân có được con cờ Bạch Cốt Tôn Thần Bảo Huyền Kính mà Ngô Trai Tuyết năm xưa để lại ở Lâm Truy, một con cờ tuyệt mật, lừa trời dối người, ẩn mình trong quốc gia bá chủ của Nhân tộc. Điều này quả thực đã mang lại cho họ hy vọng chiến thắng chắc chắn.

Và cũng chính nó đã đẩy họ, những kẻ đã đặt cược lớn, xuống vực sâu.

Ngay khoảnh khắc bị Trọng Huyền Thắng tát bay tay, Uyên Cát đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng với tư cách là Hoàng chủ, hắn không có quyền buông xuôi. Trong cảnh tuyệt vọng này, hắn vẫn phải thực hiện trách nhiệm của mình.

Thân hình hắn bay ngược về sau, mượn lực đẩy như núi đổ biển gầm của Trọng Huyền Thắng, đâm nát từng lớp không gian rạn nứt... để rồi quay trở lại quân trận 【Tam Xoa Thần Phong】 đang trên đà tan rã!

Hắn lập tức khuếch tán thần niệm, kết nối ý thức của tất cả chiến sĩ Hải tộc còn sót lại, tự mình thống lĩnh toàn quân.

Đồng thời, hắn cũng theo bản năng đưa mắt dò xét—

Bảo Huyền Kính!

Hắn chỉ thấy vị Sóc Phương Bá trẻ tuổi vốn đang cầm kiếm theo Trần Trạch Thanh chiến đấu, lúc này đã ở tít bên ngoài chiến cục. Gã đang tất bật làm gì đó trước một pháp trận cốt lõi đang sụp đổ của "Phương Thiên Hành Chu".

Trông như thể sau khi thắng bại đã định, gã vội vã đi sửa chữa đại trận. Không hổ là trung thần của Đại Tề, thiên kiêu của Nhân tộc.

Nhưng trong lòng Uyên Cát hiểu rõ, tên gian tặc này làm vậy là để tránh đòn phản công báo thù của họ, rút lui còn sớm hơn cả khi hắn ra tay. Tầm nhìn từng đạt đến siêu thoát của kẻ này, trên chiến trường tuyệt điên, vẫn có thể bao quát tất cả, như cá gặp nước.

Sau trận chiến này... e rằng gã sẽ một bước lên mây.

Trong lòng Hải Chúc hận đến cực điểm, nhưng không để cảm xúc ảnh hưởng đến hành động. Hắn lập tức hợp trận, nhưng chỉ còn gắng gượng chống đỡ đạo khu, rồi đột nhiên ngửa người giơ tay.

Ào ào ào, ào ào ào.

Bỗng có tiếng triều dâng, một cảnh tượng biển cả hiện ra giữa bầu trời.

Những con sóng đến từ Đông Cực Võng Hải của Thần Tiêu Đại Lục, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt các chiến sĩ Hải tộc.

Thế giới Thần Tiêu mở ra, Hải tộc dĩ nhiên ngay lập tức liên lạc với ngũ hải, tìm hiểu bản chất của chúng, nắm giữ quyền năng của chúng. Quả thực họ đã đạt được thành tựu đột phá, bắt đầu xây dựng căn cứ ở "Đông Cực Võng Hải" và nội hải "Hoang Trạch".

Thậm chí đã đến mức có thể mượn sức từ xa, dẫn sóng triều lên trời cao để nuôi dưỡng thân thể mệt mỏi của các chiến sĩ.

Tiếng sóng biển gầm vang lúc này đã tấu lên khúc nhạc tuyệt vời nhất.

Được Uyên Cát che chở, gia nhập chiến dịch của Vô Đương Hải Vực nhiều năm, Thủy Ưng Khánh, kẻ tự cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, khi thấy Hoàng chủ quay lại, nhất thời nước mắt lưng tròng: "Thần còn tưởng... Hoàng chủ... đã bỏ rơi chúng thần!"

Nói là được Uyên Cát che chở, nhưng trước đây Uyên Cát thực ra chưa từng thực sự gặp vị Vương tước vô danh này.

Hắn chỉ nghe nói con cháu của Chân Vương Thủy Ưng Địa Tạng đã đắc tội với thiên kiêu Hải tộc Kinh Huyền Vương Kỳ Hiếu Khiêm, liền thuận miệng truyền một khẩu dụ, để thuộc hạ đưa vị Vương tước này về Vô Đương Hải Vực.

Cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là thiên kiêu của Hải tộc đang tàn lụi, thua xa sự phồn thịnh của Nhân tộc, không nên tổn hại vì nội chiến.

Lúc này đột nhiên nghe lời này, trong lòng hắn cũng dâng lên nhiều cảm khái.

Nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.

Hắn nói: "Nếu là vì thắng lợi, ta sẽ làm như vậy."

"Nếu là vì để chính mình sống sót..."

Hắn cứ thế ngửa người ra sau: "Ta tên Uyên Cát."

Uyên Cát là tên của hắn, là lời chúc phúc của hắn dành cho Hải tộc, cũng là câu trả lời của hắn.

Cơ thể đạo khu tuyệt điên đầy vết thương kia cứ thế nứt ra, như một túi da chứa đầy ánh sáng rực rỡ. Vào khoảnh khắc túi da vỡ tung, hàng tỷ tia sáng chói lòa bắn ra!

Ánh sáng rực rỡ ngập trời lao đến Trần Trạch Thanh và quân trận của ông.

"Thú cùng cắn càn, ý nó muốn lui." Trần Trạch Thanh tin rằng sự liều mạng của Uyên Cát lúc này không phải để gây ra nhiều thương vong hơn, mà là để bảo toàn lực lượng.

Nhưng Thiên Phúc quân đã theo ông huyết chiến đến đây, tổn thất nặng nề, đã mất đi khả năng ngăn chặn. Ông có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng không thể đem tính mạng của các tướng sĩ lấp vào đòn phản công của Uyên Cát.

Vì vậy, ông lui về chiếc xe lăn, dẫn quân rút lui.

Lần lui này đã tạo ra khoảng trống cho luồng sáng xuyên qua.

Mặt Uyên Cát nứt như đồ sứ, nhưng lại dùng ánh sáng để dệt nên cảnh tượng trên trời, kết nối vòng xoáy hỗn độn của "Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" với 【Giám Thiên Đài】 ở phía bên kia cổng thời không.

Trong 【Chư Khí Luyện Tính Luật Đạo Thiên】, càng dễ dàng lay động thiên luật.

Sức mạnh bàng bạc bùng nổ vào khoảnh khắc đạo khu tự vỡ đã viết lại trật tự thời không, tạo ra một con đường "vượt vũ môn".

Như cá chép vàng nhảy qua long môn, Hải tộc đã giãy giụa qua mấy đại thời đại, cũng chẳng qua là vì cú nhảy cuối cùng đó.

"Tiềm long đằng uyên, thiên hạ đại cát."

"Khi thành đạo, ta lấy đây làm chí."

"Ta tên Uyên Cát."

"Các ngươi hãy nhớ, Thương Hải chẳng qua chỉ là nơi rồng ẩn mình, hiện thế mới là nơi Hải tộc sinh tồn."

"Hãy an táng ta ở đó!"

Ánh sáng rực rỡ không chỉ bao bọc Vô Đương Hải Quân 【Tam Xoa Thần Phong】.

Mà còn lượn lờ trên bầu trời, bao bọc lấy 【Cửu Diệu Ma Quân】 đang cứu viện Thần Ma Quân bất thành, hết lớp này đến lớp khác.

Ma quân tắm trong ánh vàng, nhất thời cũng như thần.

Giống như Thần Ma Quân đã dốc hết sức lực, bất chấp việc bị Khương Mộng Hùng đấm chết tại trận, cũng phải hét lên một tiếng "cạm bẫy".

Thực ra nếu viện quân của Hải tộc đến, có Linh Minh Hoàng Chủ cộng thêm 【Giám Thiên Đài】 ra tay, hắn thế nào cũng có thêm mấy phần cơ hội sống sót, nói không chừng có thể trốn thoát.

Nhưng hắn vẫn chọn cách hét toạc ra.

Lúc này Uyên Cát cũng vậy.

Hắn không oán trách sự sai lầm trong tình báo của Ma tộc, sự thất bại trong việc dùng gián điệp... bên yếu thế không có chỗ để trút giận. Phải đoàn kết và khoan dung, mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Cứu được đội quân ma này là cứu vãn hy vọng của liên quân chư thiên.

Ánh sáng rực rỡ đột nhiên tắt ngấm.

Đạo thân tuyệt điên của Uyên Cát đã tan biến.

【Tam Xoa Thần Phong】 và 【Cửu Diệu Ma Quân】 đều đã được chuyển đến một trong những quả cầu xương của 【Giám Thiên Đài】. Cùng với sự tan biến của cánh cổng thời không, chúng cuối cùng đã biến mất ở phía bên kia của gợn sóng thời không.

Đây là lần ra tay cuối cùng của Uyên Cát với tư cách là Hoàng chủ, cũng là lần hợp tác cuối cùng của hắn với Vô Chi Dạng.

Quả cầu xương hình lâu đài bị Vô Chi Dạng cắt đứt, vẫn còn trong lòng bàn tay Trọng Huyền Thắng, bên trong vẫn còn rất nhiều tinh anh của Hải tộc... họ dĩ nhiên không thể được cứu nữa rồi.

Thực tế Vô Chi Dạng cũng không thể để lại nguyên vẹn quả cầu xương này.

Nhân tộc một khi tháo dỡ nó sẽ rất nhanh chóng thấu triệt được bí mật của 【Giám Thiên Đài】.

Ở Thương Hải nghèo nàn tài nguyên, có thể luyện chế ra bảo cụ cấp độ này đã là vét sạch gia sản của Hải tộc, hao tổn vô tận tâm huyết. Vạn lần không có lý do gì để trơ mắt nhìn nó bị phế bỏ.

Cho nên...

Cùng lúc với sự tan biến của cánh cổng thời không, quả cầu xương lâu đài kia liền bùng nổ phản ứng năng lượng kinh khủng.

Trọng Huyền Thắng kịp thời nắm tay thành quyền!

Lòng bàn tay hắn như một vũ trụ, không gian bên trong không ngừng giãn nở rồi co lại, sự thay đổi đột ngột của lực hút và lực đẩy đã kéo theo uy năng của vụ nổ, không ngừng phân giải và bóc tách năng lượng của nó.

Cuối cùng khiến cho vụ nổ này bị hủy diệt trong lòng bàn tay mà không gây ra một gợn sóng, chỉ phát ra một tiếng cực nhẹ—

"Phốc."

Như thể hắn nắm tay không, bóp nát một quả trứng gà. Nhưng cũng vì vụ nổ này, hắn không thể ngăn cản hai đội quân kia vượt thoát.

Phản ứng của Vô Chi Dạng quá nhạy bén, mà sự tiễn đưa bằng mạng sống của Uyên Cát... lại quá nhanh, quá kiên quyết.

Khương Mộng Hùng chỉ liếc nhìn gợn sóng thời không đang tan biến, liền xách theo cái đầu kia, đi đến bên ngoài thần thông chiến trường của Tào Giai.

"Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" vẫn đang xoay tròn bên ngoài chiến trường, Thiên Hi Hoàng Chủ Hải Chúc và quân đội của hắn ta vẫn đang giãy giụa trong đó.

Tào Giai đã chuyển sang thế trận thận trọng hơn.

Khi một người như Tào Giai bắt đầu tính toán thương vong của binh lính, cố gắng bảo toàn lực lượng, điều đó có nghĩa là cuộc chiến này đã kết thúc.

Khương Mộng Hùng vốn cưỡng ép trấn áp Thần Ma Quân là để giải phóng chiến lực, hòng hốt trọn một mẻ viện quân của liên quân chư thiên. Bây giờ viện quân không đến được, hắn cũng từ từ xử lý cái đầu trong tay, cố gắng triệt để xóa sổ Thần Ma Quân trong tình huống không hao tổn quá nhiều bản nguyên. Ngay cả trận pháp trước mắt, hắn cũng không phân tâm giải quyết.

Dĩ nhiên sự tiếp cận của hắn đã tuyên án tử hình cho 【Thần Mạc Phi Kỵ】, ngay cả Thiên Hi Hoàng Chủ Hải Chúc cũng lộ ra vẻ mặt thảm thương!

"【Thiên Ma Trấn】 của Đãng Ma Thiên Quân... quả thực rất dễ dùng." Khương Mộng Hùng kiên nhẫn xử lý cái đầu của Thần Ma Quân, lơ đãng khen một câu.

Trọng Huyền Thắng vẫn đang trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa, lúc này mới mở đôi mắt híp, cười ha hả: "Trên người Thần Ma Quân có mấy chục phong trấn, tại hạ cũng có chút công lao... Đại nguyên soái sao có thể bên trọng bên khinh được?"

Hắn phủi đi lớp bột xương như tuyết, giơ bàn tay khổng lồ lên, thò vào dòng nguyên lực hỗn loạn, chỉ thấy hắn khuấy vài cái, dòng nguyên lực hỗn loạn đó liền tự trở về trật tự, những vòng xoáy hỗn độn nổi chìm trong trận đều lặng lẽ tan đi.

Tòa "Tiểu Vô Cực Quy Nguyên Hãm Không Trận" này cũng theo đó mà sụp đổ giữa không trung, trở về với trật tự của Phàm Khuyết Thiên Cảnh.

Mưu đồ của quân Tề ngay từ đầu đã không hề đơn giản. Họ để cho Bác Vọng Hầu của Đại Tề, người vốn quen giả heo ăn thịt hổ, lần đầu tiên hiển lộ tu vi tuyệt điên. Họ để cho Đốc Hầu Tào Giai, người vốn dùng binh vững chắc, ẩn mình trong quân để làm chuyện của thích khách. Họ để cho Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng, làm một tên tay đấm đơn thuần...

Thực tế là ba kẻ cầm đầu này tụ lại với nhau, còn bày ra thế trận hành quân hư hư thực thực. Vốn dĩ họ đã có những mưu hoạch khác, liệt kê ra mấy kế hoạch lớn, chờ xem tình hình để thực hiện.

Mật báo của Bảo Huyền Kính đã khiến Khương Mộng Hùng ngay tại trận thay đổi chủ ý, quyết định ở ngay đây ăn một bữa no nê, nuốt chửng cường giả tuyệt điên của chư thiên, và quả thực đã thu được thắng lợi phong phú.

"Uyên Cát đã chết, Vô Chi Dạng đã trốn, Thần Ma Quân bị nắm trong lòng bàn tay, Hải tộc đã từ bỏ các ngươi!"

Giọng nói của Tào Giai vang vọng trong thần thông chiến trường: "Thần Tiêu là một thế giới tốt đẹp, Bản Hầu không ngại hứa cho các ngươi một vùng biển phong phú. Sau này quay về hiện thế, nhận tổ quy tông, hợp vào Thủy tộc của Trường Hà, cũng chưa chắc không phải là một con đường sống. Từ giờ phút này bắt đầu tính giờ, trong vòng một khắc, kẻ đầu hàng được miễn chết."

"Sau một khắc..."

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, trông thực sự không phải là một người có nhiều sát khí, cứ thế chậm rãi nói: "Giết sạch không tha."

Chỉ một đoạn nói nhẹ bẫng như vậy, quân trận của【Thần Mạc Phi Kỵ】đã sinh loạn!

Thứ tạo thành quân trận dù sao cũng không phải là máy móc, mà là từng sinh linh Hải tộc sống sờ sờ.

Khi hy vọng bị dập tắt, con đường phía trước bị chặt đứt, cầu sinh là bản năng của mọi sinh mệnh.

Các Vương tước Hải tộc, những sợi dây liên kết của quân đội, đang lớn tiếng hô hào, cố gắng hết sức để khôi phục trận hình.

Có chiến sĩ Hải tộc ngay tại trận đã vứt bỏ binh khí, cũng có chiến sĩ Hải tộc hét lớn "phản tặc", chém giết những kẻ đào ngũ.

Thiên Hi Hoàng Chủ nhìn quanh, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: "Quân pháp đội dừng tay, không cần phải giơ đao với đồng tộc nữa!"

Hắn đối mặt với Tào Giai, không còn nhìn bất kỳ một vị đồng tộc nào nữa: "Thảm bại hôm nay, với tư cách là Hoàng chủ, ta không thể thoái thác trách nhiệm. Ta cũng không còn mặt mũi để yêu cầu mọi người điều gì."

"Các ngươi theo một lãnh tụ ngu xuẩn như ta, rơi vào tình cảnh này mà vẫn có thể huyết chiến đến giờ phút này, đã làm tròn trách nhiệm của một chiến sĩ."

"Ranh giới giữa sự sống và cái chết không hề dễ dàng, ta hiểu tất cả các lựa chọn."

"Cuối cùng ta chỉ muốn nói một câu."

"Bây giờ họ chịu nhận đầu hàng, là vì chúng ta đã thể hiện ra khả năng gây tổn thương cho họ, càng là vì đồng tộc của chúng ta vẫn đang chiến đấu."

"Hải tộc nếu không tự cường, dù có trở thành heo chó, cũng chỉ có thể ăn cám nuốt bùn, ngày qua ngày, không được ăn thịt."

"Sau này dù đi đâu... đừng quên tấm lòng này, biết nhục mà vươn lên."

Hắn xé một góc chiếc áo choàng nhuốm máu, buộc lên trán, sau đó sải bước lớn: "Những ai muốn đầu hàng để sống, ở lại tại chỗ. Những ai còn muốn chiến đấu vì Hải tộc, theo ta xung phong!"

Đội quân tinh nhuệ hiếm có của Hải tộc, cái gọi là【Thần Mạc Phi Kỵ】, cứ thế chia đôi.

Hơn tám thành chiến sĩ Hải tộc xông lên theo Thiên Hi Hoàng Chủ!

Giống như một con sóng triều màu xanh biếc, hết lần này đến lần khác xông vào con đê dài... rồi dần dần trở nên tĩnh lặng.

Uyên Cát, Hải Chúc, liên tiếp hai vị tuyệt điên tử trận, đã nuôi dưỡng Phàm Khuyết Thiên Cảnh. Sự tích lũy cả đời tu hành của họ, vào giây phút cuối cùng, đều trả lại cho trời đất.

Trận chiến hôm nay, người Tề tỏa sáng rực rỡ. Trong đó có mấy người, chắc chắn sẽ nổi danh khắp nơi!

Dẫn quân đối đầu với tuyệt điên của Hải tộc, toàn bộ quá trình không hề yếu thế, thậm chí còn nắm bắt cơ hội áp chế đối thủ, Trần Trạch Thanh, lúc này chỉ đang đẩy xe lăn đi tuần tra trên không "Phương Thiên Hành Chu", thỉnh thoảng phát ra chỉ lệnh, bố trí các công việc hậu chiến.

Sự cảnh giác cần thiết không thể thiếu, việc sửa chữa khẩn cấp tinh xa là nhiệm vụ hàng đầu. Còn có việc tính toán quân công, chữa trị thương binh, thống kê người tử trận, báo cáo tiền tuất...

Nói cho cùng, đây đã là một trận đại thắng chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ chiến trường Thần Tiêu.

Nhưng vẫn không tránh khỏi cảnh ngàn nhà ai khóc, vạn hộ tang tóc.

Sóc Phương Bá Bảo Huyền Kính, người đã nổi bật trong cuộc chiến này, sớm đã ở đó sửa chữa trận pháp, cứu vớt vật tư, đi khắp nơi dập lửa. Lúc này thấy Triều Vũ còn sống sót, hắn mở miệng: "Lương Hoa huynh và Bảo Thụ huynh..."

Lời nói đến đây thì dừng lại, như thể cùng với nỗi bi thương không nói hết lời, đều nuốt ngược vào trong.

Tướng quân khó tránh khỏi chết trên sa trường!

Hắn thể hiện sự giác ngộ mà một gia tộc tướng lĩnh nhiều đời như Sóc Phương Bảo thị nên có.

Triều Vũ chắp tay với hắn, bày tỏ sự kính trọng của mình và sự tưởng niệm đối với đồng đội. Trong lòng chàng biết rằng sau trận chiến này, danh tiếng kinh động thiên hạ, vị Bá gia trẻ tuổi đang đứng trước mặt từ nay con đường phía trước sẽ không còn bị ràng buộc... nói không chừng chính là kiêu tử dẫn đầu thời đại tiếp theo.

Thắng bại của thần thông chiến trường lúc này đã rõ, gần vạn chiến sĩ Hải tộc của 【Thần Mạc Phi Kỵ】 đã tháo giáp bỏ binh, đang xếp hàng đầu hàng.

Đốc Hầu tiêu hao nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, đã chém đầu của Hải Chúc, đang sắp xếp ổn thỏa những hàng binh này.

Mà Trấn Quốc Đại Nguyên Soái trên cao phát ra quân lệnh cuối cùng về cuộc chiến này—

"Đốc Hầu cần phải nghỉ ngơi một thời gian, Bản soái còn phải triệt để trấn sát Thần Ma Quân. Tiếp theo, do Bác Vọng Hầu toàn quyền chủ trì quân sự! Tam quân nhận lệnh, gặp hắn hơn cả gặp ta! Như Bệ hạ đích thân đến!"

Các tướng sĩ ai nấy đều bận rộn, ai nấy đều liếm láp vết thương.

Bảo Huyền Kính, người đã giành được mọi thứ, đang lao động và úy lạo, muốn giành được nhiều hơn... thân hình lại cứng đờ vào khoảnh khắc này.

Tay hắn vẫn đang sửa chữa pháp trận trước mặt, nhưng làm thế nào cũng không thể đặt miếng Chẩm Hương Mộc đó vào đúng vị trí của nó.

Tình sâu nghĩa nặng, Tinh Hà Dĩ Thâm có lời muốn nói:

Ở đây xin giới thiệu với mọi người một cuốn sách mới 《Tục Tiên》.

Do đại ca Cáp Mô viết, trình độ có bảo đảm. Phải nói sức sáng tạo của Cáp ca thật mạnh, đây đã là cuốn thứ mấy rồi.

Thật là cây thường xanh của giới văn học mạng.

Cảm ơn bạn đọc "FaDi" đã trở thành Minh Chủ của sách này! Là Minh Chủ thứ 942 của Xích Tâm Tuần Thiên!

Cảm ơn bạn đọc "Đào Đào Nhược Phi" đã trở thành Minh Chủ của sách này! Là Minh Chủ thứ 943 của Xích Tâm Tuần Thiên!

Cảm ơn bạn đọc "Đại Phá Diệt Thời Đại Đích Nhân" đã trở thành Minh Chủ của sách này! Là Minh Chủ thứ 944 của Xích Tâm Tuần Thiên!

Cảm ơn bạn đọc "Tích Thốn Bất Công" đã trở thành Minh Chủ của sách này! Là Minh Chủ thứ 945 của Xích Tâm Tuần Thiên!

Cảm ơn bạn đọc "Phong Hoa Xuy Tuyết" đã trở thành Minh Chủ của sách này! Là Minh Chủ thứ 946 của Xích Tâm Tuần Thiên!

Thứ Hai gặp lại nhé~

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Vu hiệp Quan Sơn - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Minh Hoàng Trần

Trả lời

4 ngày trước

Chap 39 cả chương bị đưa vào "" nên tưởng có người dùng ngôi thứ nhất kể lại ad fix nhé ^^

Ẩn danh

Đặng Thanh Bình

Trả lời

1 tuần trước

Bản dịch của bạn thực sự chất lượng và tâm huyết, không thua kém bất kỳ bản dịch nào khác. Mình rất mong bạn sẽ tiếp tục gắn bó với bộ này. Nếu được, mình muốn gửi chút donate để bạn có thêm động lực giữ lửa.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

Cảm ơn bạn nhé. Bạn nhấn vào tài khoản mình là thấy thông tin donate ạ.

Ẩn danh

Judele

Trả lời

2 tuần trước

Bản dịch của bạn chẳng thua kém gì bản dịch trả phí của BNS mình đọc bấy lâu nay, bạn còn dịch nhanh hơn họ. Cảm ơn bạn.

Ẩn danh

Lê Tiến Thành

Trả lời

1 tháng trước

Góp ý: Từ Minh của Tẩy Nguyệt Am là diễn đạo nhé ad "Làm Duyên Không cùng Từ Minh tề tụ, cái này trong lịch sử dãi dầu sương gió tông môn, cũng đã lấy ra mạnh nhất nội tình. Tẩy Nguyệt Am là đã làm tốt không tiếc một trận chiến chuẩn bị! "

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Ok bạn mình đã sửa, một số là dữ liệu cũ chưa cập nhật tới chương mới nhất.

Ẩn danh

Artorias1502

Trả lời

1 tháng trước

Mọi người cho mình hỏi thần thông hoạ quả, hoạ quốc là gì vậy?

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Là có thần thông đó mà tham gia diệt một quốc gia hay tông môn sẽ được trả về tư nguyên để up cấp, kiểu vậy.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

1 tháng trước

Tất nhiên mình làm không được chất lượng như người ta rồi lên mới để miễn phí thôi. Mọi người có thể sang các trang trả phí để đọc để đỡ bị khó chịu, cũng nhiều trang app đăng á.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

2 tháng trước

Mọi người đọc chương nào lỗi hoặc sai thứ tự báo mình số chương mình sửa ngay nhé.

Ẩn danh

hii

Trả lời

2 tháng trước

Chap 2026 không có nội dung.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Đã sửa.

Ẩn danh

Bảo Phan Hồng

Trả lời

2 tháng trước

Cần spoil: Điền An Bình có kết cục chưa vậy mn

Ẩn danh

Phan Dan

Trả lời

3 tháng trước

"Triêu văn đạo, tịch khả tử", cái chết của LSH ngay lúc thành đạo đã được ấn định từ trước rồi