An Quốc Công vốn luôn nghiêm nghị lạnh lùng, như ngọn núi sừng sững nơi biên cương đế quốc nhìn xuống Nam Hoang.
Tuy mặt nạ quỷ bằng thanh đồng che đi thần sắc, chiến giáp Quốc Công phong kín đạo thân của hắn… nhưng dải đai sẫm đỏ bên hông bị gió thổi bay, vẫn cuộn lên như con rắn máu bất an, phác họa nỗi lòng không yên của ngọn núi ấy.
Bao năm gió mưa bào mòn cũng chỉ như đục đá rửa cát.
Hắn đứng ở nơi cao nhất của Chương Hoa Đài, tựa lan can nhìn xuống.
Bên dưới là một quảng trường Thiên Tuyết Ngọc được dựng lên bí mật, có hình bát quái, dùng tám màn quang ảnh làm vách treo.
Lúc này, trên mỗi màn quang ảnh đều có những hình ảnh biến hóa khác nhau — kiến trúc của Hải tộc có quy củ riêng, phô bày trong tầm mắt. Những chiến sĩ Hải tộc với dung mạo muôn vẻ đang bận rộn việc của mình.
Cung liên tục được lên dây rồi thả lỏng, mũi mâu được lau đến sáng loáng. Cũng có chiến sĩ Hải tộc cắn chặt nước mắt mà mặc giáp, có kẻ thì thầm gọi “mẫu thân”.
Tuy sớm đã có dự cảm, nhưng hắn vẫn một lần nữa cảm nhận rõ ràng — trận chiến này không chỉ là đao kiếm đối nhau, huyết nhục tương tàn, mà còn là sự va chạm của các nền văn minh.
Giữa quảng trường Thiên Tuyết Ngọc, một tinh thể tám mặt đang lơ lửng. Khi nó chầm chậm xoay tròn, những tia sáng chiếu ra, hiện thành các đồ ảnh và tin tức khác nhau trên tám màn quang ảnh.
Đương nhiên không cần An Quốc Công tự mình xử lý những thông tin ấy, nhưng hắn vẫn dõi theo tất cả.
Hắn nhìn người kế thừa của mình, đứa trẻ ngoan của Ngũ gia.
Hiệu quả của “Thánh Hồn Đan” mà Hổ Thái Tuế âm thầm ra tay, là tái thiết một nhân cách ẩn trong thi thể trên cơ sở ý chí của nguyên thân, chờ bí pháp chuyên môn đến đánh thức.
Còn món dược thiện của Khuất Tấn Quỳ là giấu ý chí nguyên thân của người ăn dược vào, biến nó thành một hạt giống nhân cách. Nó sẽ không tự tiện sinh trưởng, trong một thời gian rất dài chỉ có thể được dùng như “một con mắt”. Những gì ký chủ nghe thấy, nhìn thấy, đều sẽ được sao lưu vào một hạt giống nhân cách khác lưu lại trong Chương Hoa Đài, từ đó trở thành nguồn tình báo của Sở quân.
Một mai hạt giống nhân cách ấy bén rễ nảy mầm, nó sẽ dựa vào quyền lực tuyệt đối đối với thân thể, áp chế bất cứ nhân cách mới sinh nào, mà trở về — nếu còn có ngày đó.
Dĩ nhiên, khả năng lớn hơn là Ngũ Thịnh vĩnh viễn không tỉnh lại, cứ tồn tại bằng nhân cách do Hoàng Đan đắp nặn, cho đến một ngày nào đó trở thành vật tiêu hao bị vứt bỏ.
“Không sao cả, mỗi một ngày ta ở dị tộc, đều là lời đáp của ta với gia quốc chủng tộc.”
Ngũ Chiếu Xương như nghe thấy đứa trẻ ấy nói vậy.
Mà đúng là đứa trẻ ấy từng nói thế.
Nhưng hắn vẫn hiểu — hồi ức của con người chỉ là một cách tự an ủi.
Hắn lặng im, như chính mình trong những tháng năm đã qua.
Khu quan Lý Hành Hoa ghi chép hết thảy, mắt hoe đỏ hướng An Quốc Công hành lễ, lùi hai bước, vỡ thành lưu quang, xoay một vòng… rồi bưng quyển tấu xuất hiện ở Vân Lộc Đài.
“Tinh thiên Chương Hoa, nhân yên Vân Lộc.” (Sao trời Chương Hoa, người khói Vân Lộc.)
Là trung tâm chính trị của Sở quốc, là điện đường trọng yếu nhất… từ khi Chiến tranh Thần Tiêu mở màn, Thiên tử liền ngự ở nơi này, chưa từng rời đi.
Toàn bộ Đại Sở Đế Quốc vận hành bằng thế lôi đình, như một cánh cung đã kéo căng đến tận cùng. Tinh nhuệ đế quốc viễn chinh ngoài trời cũng là mũi tên không thể quay đầu.
Đều nói “nhất triều thiên tử nhất triều thần”, nhưng ở Sở quốc lại không như vậy.
Đương kim Hoàng đế hoàn toàn dùng lại ban cũ của tiên đế, ngay cả Nội tướng cũng không đổi người.
Tống Mân mặt rộng hơi phúc hậu, khom người tiếp lấy quyển tấu, bước nhỏ tiến về ngự tọa. Có lẽ vì thời chinh chiến, hôm nay vị Nội tướng này giày đạp “mây lửa”, đi nhẹ mà gấp, chiếu đến bậc điện cũng rạng hồng.
“Liên quân Chư Thiên phát động ngăn chặn quy mô lớn đối với các Tông sư Tinh chiêm của nhân tộc, ắt là kế hoạch đã định sẵn trước khi Thần Tiêu mở cửa; một loạt hành động có tính nhắm đích cực mạnh.
Đại Đô đốc thần kiêu của Kinh Quốc, Lã Diên Độ, chết dưới đòn phản kích lúc lâm tử của Vĩnh Minh Thiên Tôn Thử Độc Thu.
Khâm Thiên Giám Tề Quốc, Nguyễn Tù, chết bởi cuộc săn giết của kiêu mệnh Hải tộc.
Đông Thiên sư Cảnh quốc Tống Hoài, liên thủ với Bố y Thừa tướng Tần quốc Vương Tây Hủ, chém giết Minh Tôn [Võng Yêu] vốn đến ám sát bọn họ…
Trận này, Tống Hoài trọng thương, ‘chất đạo gần cạn’, đã được đưa về đảo Bồng Lai.
Còn Vương Tây Hủ tử trận nơi hư không.”
…
“Nam Thiên sư Ứng Giang Hồng suất quân cùng Bộ Đấu Thiên Binh do Kỳ Quán nắm lĩnh quyết chiến tại Trung Ương Thiên Cảnh — nhất đẳng hiện thế đối đầu tối cường chư thiên — đôi bên đều có tổn thất… nhưng theo tình báo ám tử từ Yêu giới chuyển đến, phía liên quân dường như có dị động, có thể đang mưu đồ Trung Ương.”
…
“Xa kỵ tướng quân luyện thân thành Bá thể, chứng đạo tuyệt đỉnh, nhưng thần thông [Phá Pháp Thanh Nhận] đã bị kiêu mệnh Hải tộc đoạt lấy.
Là thiên tài được kỳ vọng nhất trong lịch sử Hải tộc, nàng ta tuyên bố muốn vượt qua Phúc Hải và Cao Giai. Ngoài nhiệm vụ tác chiến của bản thân, nàng đang cực tốc bù đắp tự ngã, thăng hoa đạo đồ… song hiện tại vẫn chưa thấy khả năng nàng ảnh hưởng đến cục diện chung.
Xét riêng về bước nhảy vọt cá thể, giờ nàng mới bắt đầu xung kích con đường cao hơn, khó tránh hơi muộn. Ai nấy đều mặc giáp mà chiến, không có đạo lý ‘lâm trận mới rèn giáp’. Liên quân đã sớm có mưu đồ về Thần Tiêu, nàng với tư cách cao tầng hạt nhân của Hải tộc, không thể không biết điểm này, không nên xuất hiện sai lầm về thời cơ. Vậy thì trận chiến này hẳn chính là thời khắc nàng chủ động chọn để ‘lược đạo’ thăng cấp… mâu thuẫn như vậy thật đáng suy ngẫm.
Thần thông là biểu tượng bề ngoài, con đường phía sau mới là tương lai nàng đoạt lấy. Hoặc giả chính sự che đậy của chiến tranh sẽ nâng cao xác suất nàng ‘lược đạo’.”
“Liên quân Chư Thiên dành cho nàng sự khoan dung cực lớn, trong thế cuộc tổng thể còn chừa đủ không gian cho nàng, thậm chí điều động quân đội tạo thuận lợi để nàng ‘lược đạo’. Dẫu là bậc đăng thánh tuyệt đỉnh, cũng không thể hợp hết lợi về một thân, điều đó không phù hợp với trật tự chiến tranh. Hải tộc cũng không đủ tư cách khiến yêu ma tu la cúi đầu mà phụng nàng làm hạt nhân. Hợp lý hoài nghi trên người nàng có bí ẩn lớn hơn, có ích cho tổng thể liên quân, có khả năng liên quan đến một loại ‘vũ khí tối hậu’ nào đó—”
“Hội nghị các khu quan, có sáu vị tán đồng khả năng này. ‘Chương Hoa Linh Vu’ đưa ra diễn tính xác suất là ba thành.”
Trong Chương Hoa Đài, giữa ngân hà thông tin, thân thể nơi mười hai lực số tinh toán giao hội, là “tổng trục tinh chiêm” do Gia Các Nghĩa Tiên tạo ra, tên là “Sắc Thần Tổng Vu”. Khi người ấy còn sống, về cơ bản có thể hoàn toàn đại diện cho chư tinh vu của Đại Sở. Từ lúc người ấy đi, tinh thần mất linh, thân vỏ này cũng ngã xuống trong ngân hà thông tin, nuôi dưỡng Chương Hoa Đài. Sau khi Tu Di Sơn Vĩnh Hằng Thiền Sư triệu khởi Hoàng Đạo Thập Nhị Tinh Thần, dùng đó thống ngự chư thiên tinh thần, bước tới “Thế Tự Tại Vương Phật”, ngân hà thông tin liền ba đào cuộn động. Đến khi Gia Các Tộ tiếp quản Chương Hoa Đài, ở đáy ngân hà thông tin, lại vớt lên thân tàn này, tiến hành tu bổ, làm mới, rồi lấy linh tính Chương Hoa bồi dưỡng… thế là sinh ra “Chương Hoa Linh Vu” như ngày nay. Với bản thân Gia Các Tộ, ấy hoặc là một nỗi hoài tưởng; với Chương Hoa Đài, nó có thể tăng tốc xử lý thông tin, lại tuyệt đối khách quan, lý tính, hiệu suất còn cao hơn mười hai vị khu quan.
“Ngũ Thịnh chết trước rồi mới tỉnh, thành công ẩn nấp bên cạnh Kiêu Mệnh, bị nàng mang về đại doanh Hải tộc… Chương Hoa Đài đã mượn hạt giống nhân cách của Ngũ Thịnh, khóa định được một doanh địa trọng yếu của Hải tộc giấu trong sâu thẳm hư không.”
Bẩm đến đây, Lý Hành Hoa ngẩng đầu, chiến ý trong mắt gần như xé toạc sắc đỏ ấy. Không nghi ngờ gì, nàng muốn đẩy trận chiến lên gay gắt hơn, muốn báo thù cho những tướng sĩ đã chết. Nàng hy vọng Sở Đế có thể điều An Quốc Công xuất chiến, khuấy động cả quốc gia, giục Chương Hoa Đài thẳng đánh hang rồng, nghiền nát doanh địa kia của Hải tộc.
Nhưng là khu quan, nàng không được tham dự chính sự, không được bộc lộ bất cứ ý nghĩ chủ quan nào. Nàng chỉ phụ trách truyền đạt tình báo chư thiên mới nhất.
Biến động trên các chiến trường lớn, cho đến phản ứng khác nhau của các thế giới chư thiên… Chương Hoa Đài vận chuyển hết tốc lực, như một vì sao vĩ đại đậu nơi hiện thực, dùng cách độc hữu của nó mà quán chiếu chư thiên. Tình báo bay như mưa. Dòng lũ thông tin tụ từ chư thiên, qua sàng lọc hết lần này đến lần khác, vẫn va dội đến mức họ không có một hơi rảnh. Các khu quan ở lại Chương Hoa Đài đều ngày đêm làm việc.
Hàn Lê tử trận, Chu Ngu Khanh tử trận — những điều ấy nàng không nói ra, cùng với các chiến sĩ hy sinh, đều nằm lại trong chồng quyển tấu dày cộp. Với nàng, họ là đồng liêu sớm tối kề vai, chiến hữu cùng chí hướng. Với toàn cục chiến tranh… nhẹ như lông hồng, không cần dài dòng.
Sở Đế ngồi trên long ỷ, con mắt trầm uẩn sau miện quán. Từ ngày đầu đăng cơ, hắn đã rất thích ứng với nơi này.
Nội tướng Tống Mân dâng tấu xong, bèn yên lặng ẩn mình trong bóng nến.
Hoàng đế từ tốn mở quyển tấu, như muốn khắc ghi từng cái tên đã bỏ mình. Đồng thời hỏi: “An Quốc Công có nhờ ngươi chuyển lời gì không?”
Lý Hành Hoa cúi đầu đáp: “An Quốc Công không nói gì cả.”
“Vậy thì—” giọng hoàng đế xa xăm: “Doanh địa trọng yếu kia mà Chương Hoa Đài khóa định, có phải là tổng doanh của Hải tộc ở chiến trường Thần Tiêu không?”
Lý Hành Hoa quỳ rạp xuống đất!
“Theo tình báo hiện có, không phải tổng doanh.” Nàng dập đầu: “Thần nữ kinh hãi!”
“Thế thì vì một doanh địa bí mật của Hải tộc, đã không phải tổng doanh, bố phòng cũng chưa rõ ràng, có đáng để ta lộ ra bố cục phản chế ở Đan Quốc của Yêu tộc chăng?”
Thanh âm hoàng đế nghe không ra cảm xúc: “Nếu lòng khanh còn chưa tĩnh, đến mức sơ sót chỗ then chốt, thì về nghỉ ngơi cho khuây khỏa… Còn như câu hỏi của trẫm, nếu đáp không ổn, có lẽ khanh có thể đi hỏi ‘Chương Hoa Linh Vu’.”
Mồ hôi trên trán Lý Hành Hoa như mưa, mây thực nặng trĩu: “Là thần khinh suất, chỉ xin vạn chết!”
“Trở lại làm việc đi.” Tầm mắt hoàng đế vẫn trên quyển tấu, tiếng nhạt như mây bay: “Tướng sĩ liều chết là phúc của quốc gia. Cùng chung mối thù, trẫm tự nhiên thể lượng.”
Lý Hành Hoa lại dập đầu thật mạnh, rồi lảo đảo đứng dậy, lùi từng bước rời đại điện, xuyên qua Bí Thư Xứ Giáp Tý của Vân Lộc, đi qua đủ loại ánh mắt, mãi đến Hồng Đài, hóa thành ánh sáng bay đi.
Điện độc tọa của Thiên tử ở Vân Lộc Đài vẫn có chính vụ cuồn cuộn, do sáu mươi Bí Thư Xứ của Vân Lộc sàng lọc rồi chuyển đến. Can chi để kỷ niên cũng đại biểu cho phương hướng chính vụ khác nhau, nhưng hoàng đế vẫn luôn chú mục vào quyển quân tình.
“Tòng chinh khu quan có hai, lưu quốc mười, mười lấy được sáu…”
Lâu sau, hoàng đế khẽ vuốt nếp gấp trên quyển tấu: “Hễ hữu tình ắt có tư, hận tâm tất nhăn. ‘Chương Hoa Linh Vu’ dù sao cũng khách quan hơn.”
Tống Mân đứng hầu một bên, hơi thở cũng không dám phát ra. Theo hầu bên Thiên tử, việc đầu tiên phải học chính là “giữ miệng kín như bưng”.
Nhưng đôi khi, cũng phải biết mở miệng. Tựa như câu này của hoàng đế, y nên truyền ra ngoài. Thánh Thiên tử dẫu khoan dung, kẻ liều gan làm càn nên bị nỗi sợ của chính mình gõ tiếng chuông cảnh tỉnh.
“Quốc sư đại nhân.” Hoàng đế bỗng gọi.
Ngọc ngôn ngậm thiên hiến, lời như dắt gió. Chuông đồng dưới hiên leng keng thành một khúc chinh âm. Dưới tiếng nhạc tráng lệ, huyễn quang ngưng thực, ngay chính giữa đại điện, một cuộn trường trục dựng đứng mở ra.
Bức họa dài đủ năm trượng, từ vòm điện kéo thẳng xuống nền gạch, cách đất chừng chín tấc. Nền giấy ố vàng, vẽ một cảnh tượng “tường hòa”. Nói “tường hòa”, thật ra trái ngược với trực giác. Bởi trong bức họa, ác quỷ khắp nơi, uổng lượng tung hoành. Đất đen âm u, huyết chảy trong khe nứt. Mặt quỷ xanh thẫm như hoa bay lả tả. Những quyển hồ sơ ghi tội trạng nằm ngổn ngang, cộng thêm những vệt máu… tựa cảnh cành khô lá úa lấm bùn.
Chỉ có một vị hòa thượng sạch sẽ, tuấn tú, ngồi một mình ngay trung tâm của vô vàn ác quỷ. Lại khiến cả bức họa lặng xuống, đem đến cảm giác thanh bình như chim hót hoa thơm. Dẫu có lưỡi máu rủ xuống, u hồn quanh quẩn, quỷ không đầu lăn lộn trên đất… lại vô duyên sinh ra ý vị hài hước.
Ngài đương nhiên chính là Quốc sư Đại Sở — Phạn sư Giác.
Từ góc nhìn cao của người thưởng họa mà nhìn xuống, khe nứt chảy máu trong vô tận tội thổ, kết thành một chữ “卍” đỏ như máu. Hòa thượng ngồi ngay chính giữa ký hiệu huyền bí ấy. Liên đài mười hai phẩm có sắc trắng.
Khi ngài ngẩng đôi mắt trong suốt lên, cả bức họa liền sống dậy — ngươi hiểu đây không chỉ là một bức tranh, mà là một thế giới tồn tại chân thực.
“Ngươi thấy mục đích của Kiêu Mệnh là gì?” Hoàng đế hỏi.
Phạn sư Giác lắc đầu: “Ta không quen nàng.”
“Quốc sư thấy bên chỗ Ứng Giang Hồng… chúng ta có nên quản không?”
Phạn sư Giác chỉ nói: “Hắn rất lợi hại.”
Tống Mân chẳng hiểu cuộc đối thoại giữa hoàng đế và Quốc sư, chỉ thấy lời ít ý nhiều, lại đượm thiền vị — quả nhiên cao sâu khó lường, trí tuệ uyên thâm, thật chẳng phải phàm phu bì kịp. Khó trách có thể làm Quốc sư!
Hoàng đế im lặng một lát: “Vậy… ngươi đã quyết định chưa?”
Hòa thượng khẽ gạt cái đầu lâu trườn đến cạnh mình, lại gỡ một đoạn lưỡi đứt chẳng biết rơi của quỷ nào… nghiêm túc nói: “Ta không có chủ ý.”
“Phải rồi.” Hoàng đế gật đầu: “Với ngươi, xưa nay đây chẳng phải là lựa chọn.”
Hòa thượng không nói nữa, chỉ ngẩng đầu lặng nhìn bầu trời, trên mặt có vẻ bi thương — mà phần bầu trời ấy, lại không thể hiện trong bức họa này.
Rồi cuộn trường trục chầm chậm khép lại.
Hoàng đế ngồi đó, tĩnh lặng một chốc, rồi nói: “Truyền khẩu dụ cho Cố Si, bảo hắn đánh thức vị ‘Vô Kỳ Giả’ trong Bảo Thất địa cung.”
Tống Mân bỗng ngẩng đầu, mắt thoáng kinh sắc.
Hoàng đế chỉ nói: “Đại tranh chi thế, kịch biến cận kề, không ai có thể không mạo hiểm.”
…
…
“Tả Hiêu!”
Huyễn Ma Quân an tọa trong đại trướng, ung dung xem năm quân hỗn chiến. Nghe tiếng chém giết lâu rồi, cũng có nhạc lý khác. Thế trận răng cưa đan xen, bất chợt lại vỡ làm vài thi thể ngã xuống. Đôi khi nổ bung thành đóa máu đẹp mắt, coi như một điều bất ngờ thú vị.
“Lâu nay nghe vị gọi là ‘Đãng Ma Thiên Quân’ kia, coi ngươi như người thân, phụng làm tôn trưởng, suýt nữa vào cửa Tả thị của ngươi! Hắn hôm nay ở đâu, ngươi biết chăng?”
Vì bị vòm Tinh Cung cổ xưa cách tuyệt, lại thêm đường tin trong thời chiến bị cắt đoạn, tình báo các phương khó mà thông. Tả Hiêu tuy ở ngay chiến trường, sở đắc tình báo không hoàn chỉnh bằng Chương Hoa Đài. Chương Hoa Đài đặt gót ở hiện thế, khinh thị chư thiên, trái lại có thể đặt mắt toàn cục, bổ sung tin tức từ các hướng, rồi tiếp viện chiến trường Thần Tiêu. Bọn họ những kẻ sát phạt giữa trận, cái biết tạm thời chỉ là thông tin cục bộ.
Song phong ba bao năm, vài câu nói sao lay động được hắn, chỉ nhạt giọng: “Hắn có chiến trường của hắn, ta cũng như vậy. Ngươi muốn nói chuyện với hắn, chẳng bằng đi mà nói — xem ngươi có còn sống nổi không.”
Sở tuy có hai sư, gặp địch không sờn, chính diện hợp trận, đối sát tam quân dị tộc, chưa thấy lép vế.
Hai đạo quân mỗi bên khoảng mười vạn, dưới tay điều khiển của Tả Hiêu thì nhẹ nhàng linh hoạt, thoắt tụ thoắt tán, hình như nước chảy, thật có một loại mỹ cảm. Luận chỉ huy chiến trận, cũng chỉ có Ngô Xuân Thọ mới theo kịp, đấu qua đấu lại với hắn. Huyễn Ma Quân dựa vào ma quân chẳng biết chết là gì; dăm ba miếng mồi ngon, Sở quân có ăn thì cứ ăn… thỉnh thoảng lại làm sượng răng Sở quân một cái.
Tập làm lão tổ đã lâu, Sư An Huyền thường hay thân lâm trận địa, bù đắp kẽ hở hắn lộ ra mỗi khi Tả Hiêu điều quân quá dồn dập. Bảo dẫn binh tác chiến, huyết hệ hắn coi trọng nhất — vị Thiên Hải Vương Sư Thiện Văn kia — mới là tướng soái bẩm sinh… đáng tiếc không đợi được ngày chứng minh mình. Lại khiến hắn càng thêm căm hận nhân tộc.
“Hà tất là ta!” So với nụ cười gượng của Hoài Quốc Công, nụ cười của Huyễn Ma Quân hiển nhiên chân thành hơn: “Thái Hành Đại Tổ Hổ Bá Khanh, cùng Đế Ma Quân — đệ nhất trong chư ma — đã đi vây sát hắn. Lại lấy Duyên Phận Niệm Châu mà Phương trượng Hắc Liên Tự Độ Thế Di Nhân đã chuẩn bị, dẫn độ hắn đến một thế giới hỗn độn nào đó.”
Hắn hiển nhiên tràn đầy tự tin với trận danh này: “Có lẽ chẳng bao lâu nữa, sẽ có tin đưa đến cho ngươi.”
Trận danh như thế, tuyệt đối là hàng đầu chư thiên. Dù đặt ở đâu cũng là kinh văn. Đối với bất kỳ ai, mục tiêu đều khó nói an toàn.
Tả Hiêu vẫn vững như núi, thanh âm không gợn: “Tin ‘kẻ đứng đầu trên tuyệt đỉnh đương thế, lại chặt thêm hai đầu’ ấy chăng?”
“Phải phải.” Huyễn Ma Quân cười vỗ tay: “Hoài Quốc Công không bằng tạm ngừng thế công, đắp dày vòng vây. Dừng lại chờ một chút, đợi hắn đánh bại hai vị Đại Thánh, rồi đến cứu ngươi.”
Tả Hiêu dựng cờ giữa trận, chỉ mỉm cười: “Được.”
Hai sư Đại Sở vững như vách sắt, mặc cho ma quân như triều xô tới, còn mình thì sừng sững như núi nhạc. Hắn chẳng thấy chút nôn nóng, bủa trận dẫn binh như mạng nhện kết dày, cực kỳ nhẫn nại mà chờ thời cơ. Tổn vong luôn giữ ở một nhịp độ nhất định, khiến đôi bên cùng đau, nhưng không quá sâu.
Chiến trường chính diện xưa nay không sinh ra con số thương vong lớn nhất.
“Huyễn Ma Quân nôn nóng nhất là muốn lập ưu thế; dẫu hắn bề ngoài như không mấy để tâm chỉ huy Ma quân Thiết Diện, còn làm vẻ ung dung giữa chiến trường, nhưng Ma quân không ngừng tụ về khu chiến cốt lõi, rõ ràng đang tìm cơ hội quyết chiến — có lẽ chiến cuộc nơi những chiến trường khác mà hắn lấy giả diện tham dự, đã xảy ra biến hóa lớn lao. Đừng cho hắn cơ hội, hắn sẽ đẩy chiến tranh đến cục diện thảm liệt.
Chiến lược của Ngô Lĩnh Quân là ổn nhất; dẫu quân Ngô Lĩnh đánh rát tay nhất, nhưng tiến thoái có trật tự, thước độ rõ ràng… không thể cưỡng bức mũi nhọn của họ.
Hoặc vì huyết hệ Sư Thiện Văn, Sư Thiện Minh liên tiếp bị giết, những năm qua chiến trường chủng tộc, Sư tộc cũng tổn thất thảm trọng; Sư An Huyền rất yêu tộc của mình, không nỡ thấy họ chết.
Binh pháp nói: ‘Ái dân khả phiền.’ Cầm binh mà từ, ắt bởi đó mà chết.”
Phán đoán chiến trường của Hoài Quốc Công, thông qua chiến kỳ, truyền đến tai mọi tướng lĩnh.
Ấy cũng là lệnh kỳ quyết thắng.
“Ngày nay mới là thật vậy!”
Gia Các Tộ khoác bào đứng dậy, đạp Tế Tinh Đài mà lướt ngang trời: “Mới biết sinh tử đủ gian truân, chuyện cũ không khuyên nhủ. Bản tính ngoan liệt, mà có thể đi xa vạn năm. Sở nhờ thân hữu, cuối cùng về cố thời.”
“Ô hô! Nay nhớ đến mà chẳng còn thấy.”
“Bèn khắc vầng sao, mong thời không xoay chuyển, treo đó mà già đi, có thể cho người khác trông thấy!”
Đây là một bài tế văn viết vội.
Cái gọi là “vu” là tế trời tế tổ, cũng tế tinh tú. Chết có cái ý của chết, tế có cái lực của tế, đại sự của quốc gia nằm ở tế và chinh.
Thấy quanh thân y bỗng mở ra tám cửa đá bia sao, hoặc cổ phác hoặc hoa lệ, hoặc cao rộng hoặc hẹp thấp, trên cửa đều khắc đạo văn rõ ràng, mỗi cửa một chữ: “Sinh, Tử, Đỗ, Kinh…”
Vừa là mộ bia, cũng là tinh môn.
Đại quân phát từ hiện thế, động nơi Thần Tiêu.
Tinh cung cắt tuyệt lượng tinh lực tích lũy từ trước, lấy đó làm nhãn của hỏa sơn, phun ra tứ phía!
Ầm ầm ầm! Tiếng nối miên man.
Trong hư không có “phong động” tên là “Ám Vũ”, là thiên thể nhân tạo do Thiên Công Phủ Sở quốc chuyên thiết kế cho chiến tranh vũ trụ. Nó có thể hoàn mỹ khảm hợp vào vũ trụ, ẩn giấu dao động lực lượng ở bên trong.
Mỗi một “Ám Vũ Phong Động” đều có thể xem như một thành lũy quân sự vũ trụ cực kỳ kín đáo. Dùng để dự trữ vật tư chiến tranh, lúc cần cũng có thể cho quân đội trú đóng ngắn hạn. Dĩ nhiên chi phí chế tác của nó cực kỳ cao, dẫu là chiến tranh khuynh quốc cũng không đủ mà rải kín chiến trường.
Theo sự dẫn dắt toàn lực của Gia Các Tộ, biển sao như nước tích dâng tràn, mở cống là bộc phát thành hồng triều.
Từng tòa Tế Tinh Đài ẩn trong hư không, như chiến hạm thề quyết sinh tử, lần lượt lái ra khỏi “Ám Vũ Phong Động”, chẳng còn che giấu quang huy của chúng.
Lúc này sao quang rực rỡ, hiển chiếu Thần Tiêu, tựa như tinh thần siêu phàm của cổ lão tinh cung thoát khỏi bát ăn xin, giáng lâm thế giới này!
Tinh quang Trung Ươg Thiên Cảnh u ám, mà lại có sao càng sáng.
【Tế Tinh Đài】 là khí cụ công trình có quy trình cực phức tạp, tổng dự trữ quốc khố cũng chỉ có bảy tòa, chuyến xuất chinh này đã mang theo toàn bộ. Mà nay đại chiến vừa khởi, đã vỡ mất một. Nhưng bởi nguyên lý đặc thù của Tế Tinh Đài, “tinh tử quang do tồn”… tòa Tế Tinh Đài bị hủy ở Địa Thánh Dương Châu vẫn dùng luồng tinh quang cuối cùng cho ra phản ứng.
Từ Trung Ương Thiên Cảnh đến Phàm Khuyết Thiên Cảnh, lấy đó làm dịch trạm, tạm thời thông suốt tin tức.
Dùng gì để hồi đáp những người đã rời đi?
Gia Các Tộ còn trẻ chưa thể thản nhiên đối diện, nhưng hiểu vị tinh vu đã cống hiến cả đời ấy, điều muốn thấy nhất là gì…
Xin mời quân coi sao như mưa.
Phồn hoa nhân gian, thế lực Sở rực bừng.
Y giơ tay chỉ một cái, tinh quang cuồn cuộn giáng xuống kim giáp. Từ sa mạc liệt hoàng nơi Địa Thánh Dương Châu tới chiến trường chốn Trung Ương Thiên Cảnh, giữa những Tế Tinh Đài xa nhất và gần nhất —
Tinh quang qua lại xuyên thoi, như phi kiếm xuyên sát!
Lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng bén, đến sau cùng đổ tràn như thác, dệt giăng như mưa rào.
Đó chính là “Tinh Thoa Chức Mệnh”.
Từ rất sớm Gia Các Tộ đã có cấu tưởng về sát thuật chiến trường liên quan, những năm này cũng không ngừng nghiên cứu hoàn thiện. Nhưng mãi đến khi thân lâm “động chân”, nắm bắt bản chất tinh quang ở khoảnh khắc này, mới có thể thực hiện trên chiến trường.
Tinh quang suy tử truyền dần, một đường giết tới điểm cuối, lại được Tế Tinh Đài tiếp nhận, rồi lần nữa phóng ra thành tinh quang sát lạc. Trong quá trình này, sự thất tán của tinh quang là cực nhỏ; nếu không tính mục tiêu bị xuyên sát trên đường, không tính năng lượng tổn hao do “dệt mệnh”, thì gần như có thể “vĩnh động”!
Ấy là đại sát thuật chỉ dừng khi sao kiệt quang tàn. Gia Các Tộ ném nó vào 【Huy Hoàng Kim Giáp】 của Sư An Huyền.
Là tạo vật đỉnh phong do Thiên Công Phủ Sở quốc liên thủ với Chương Hoa Đài đẩy ra, sức mạnh của những Tế Tinh Đài trong “Tinh Thoa Chức Mệnh” được phát huy đến tận cùng.
Lúc này, năm quân hỗn chiến, các trận địa quấn lấy nhau thành một khối. Đúng lúc kim giáp sư binh đang đại bộ phận chuyển hợp, định đánh vào bụng Sở quân — y nắm bắt thời cơ trên chiến trường cực kỳ chuẩn xác.
“Ám Vũ Phong Động” đẩy Tế Tinh Đài đi, cung cấp động lực, đồng thời cố gắng che chở.
Hư không rền vang như tiếng gầm của thú chiến.
Trừ tòa đã vỡ, Gia Các Tộ phải dời cả sáu tòa Tế Tinh Đài còn lại tới những vị trí y đã tính sẵn từ lâu để phủ khắp toàn bộ chiến trường.
Đến lúc ấy, cứ hai đài một luồng, tinh quang vô tận xuyên dệt, chỉ cần hao mòn cũng đủ hao chết địch quân.
Sư An Huyền không muốn biến trận, càng không muốn dùng sinh mạng hữu hạn của tướng sĩ để đối hao với sát trận tinh quang xem chừng vô tận này. Hắn đành tự thân xuất trận, lật tay che trời.
Kim giáp trên người tỏa ra ánh vàng, chiếu rọi dòng chảy binh sĩ bổn tộc, tức thì đỡ được vòng đầu tiên của “Tinh Thoa Chức Mệnh”.
Dựa vào nhãn giới tuyệt đỉnh, hắn không khó nhận ra then chốt của “sát trận dệt mệnh tinh thoa”, bèn xoay người dậm quyền, đạp hư khai trận, một quyền đánh nát “Ám Vũ Phong Động” ở ngoài ba lầu!
Dĩ nhiên cũng quét diệt luôn Tế Tinh Đài gần phong động.
Động tác của Gia Các Tộ đã đủ nhanh, quỹ tích hành động của đài do Ám Vũ Phong Động đẩy cũng đủ xảo trá.
Nhưng tuyệt đỉnh nhìn xuống mọi động tĩnh, là từ trên cao nhìn xuống, thu vào mắt tất cả.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn liên tục tung ra sáu quyền. Mỗi một quyền vượt qua thiên cảnh, bất chấp khoảng cách, san phẳng mọi cản trở, chính xác đánh trúng mục tiêu.
Tất cả Tế Tinh Đài mà Sở quốc dự trữ cho trận chiến này đều bị quét thành đá vụn.
Song “Tinh Thoa Chức Mệnh” vẫn chưa ngừng một khắc.
Tế Tinh Đài hủy diệt, lực tế tinh vẫn còn. Tuy không thể tiếp tục di động, nhưng tinh quang lại càng thêm bạo liệt.
Ngược lại, lực lượng tuyệt đỉnh tiêu hao trong “Ám Vũ Phong Động”, đại quy mô kim giáp sư binh đã trở thành “con tin” trong tay Gia Các Tộ!
Vị chân nhân trẻ tuổi đứng trên những mảnh vỡ của Tế Tinh Đài — trên mỗi mảnh vỡ đều có một bóng dáng của y. Tựa hồ y cũng theo tòa Tế Tinh Đài kia, bị Sư An Huyền đánh nát thành muôn mảnh.
Mà hàng vạn Gia Các Tộ đồng thời chỉ vào kim giáp sư binh, tốc độ tinh thoa nhanh đến mức mắt không kịp theo.
Nổ tung vào lúc huy hoàng nhất, tự nhiên cũng phô diễn lộng lẫy nhất.
Nắm đấm của Sư An Huyền quả như mở khóa cho nó, triệt để giải phóng “Tinh Thoa Chức Mệnh”. Tinh quang qua lại giữa các Tế Tinh Đài gần như dệt thành một tấm gấm hoa đứng yên!
“Nếu có thiên y vô phùng, ắt phải dệt bằng thứ này.” Tiếng Gia Các Tộ dội giữa tinh quang, từng tầng lan xa.
Kim thuẫn do toàn quân kim giáp sư binh hợp lực dựng lên, vừa chạm mặt đã ảm đạm, ba vòng chéo là vỡ ở vòng thứ tư.
Rốt cuộc huyết nhục khó đối hao với lực trời đất. Dẫu quần trận hợp nhất, cũng không bằng tinh quang vô tận.
Từ trước chưa từng nghĩ, cường quân vào bậc đếm đầu trong lịch sử Sư tộc là 【Huy Hoàng Kim Giáp】, lại biến thành gánh nặng trên chiến trường.
Sư An Huyền nghiến chặt răng thép, lập tức tụ quân hợp thế, như một cây thương dài màu vàng, đâm thẳng vào trận liệt Sở quân. Hắn nghĩ đơn giản: lôi cả Sở quân vào phạm vi “Tinh Thoa Chức Mệnh”, khiến những tinh thoa kia cũng phải kiêng kỵ. Đồng thời, chiến lực cá thể của kim giáp sư binh, trong hỗn chiến răng cưa giao cắn, lại càng phát huy ưu thế.
Luận biến hóa trận thế, hắn đúng là không bằng Tả Hiêu. Nhưng tranh dũng đấu liều, một mất một còn, hắn quyết chẳng chịu thua!
Đại Sở vương sư đang đối đầu với 【Thiết Diện Ma Quân】 và 【Ngô Lĩnh Quân】, vào lúc hỗn loạn thế này, tự nhiên không thể tránh được mũi khoan của sư quân. Nhất là Sư An Huyền hành động quyết đoán, một niệm phát quân, căn bản không cho đối phương thời gian phản ứng.
Nhưng chỉ huy trận thế của Hoài Quốc Công há lại không cao diệu? Bộ thuộc của 【Xích Anh】 như biển máu rẽ dòng, để mặc sư quân trường khu trực nhập, rồi đột nhiên hợp vây! Tựa như rút đao chém nước, nước chảy không ngừng.
Hai quân Đại Sở tạm thời chia làm hai dòng Tỉnh – Vị.
Bộ thuộc 【Viêm Phượng】 tụ thành biển lửa, lấy Thống lĩnh Cấm Vệ Hoàng thành Hướng Triệu Hoài làm hạt nhân, dựng lên một bức trường thành cao ngăn địch.
Hướng Triệu Hoài vốn xin mệnh trước trận, tạm thời làm chủ tướng quân 【Viêm Phượng】, chuyên tâm phụ tá Hoài Quốc Công. Vốn dĩ, tộc thuộc hoàng thất Sở quốc nắm quân này đều bị Thiên tử giữ ở nhà, để đại quân nhất lệnh xuất phát. Lúc này, y cẩn thủ quân lệnh, nuốt diệm phục đan, luyện hợp “Xích Diệm” binh sát, thúc động “Binh trận Xích Phượng” độc hữu của quân 【Viêm Phượng】 — trong thế quân này, đạo nguyên sinh sinh bất tức, khí huyết cuồn cuộn không dứt!
Dĩ nhiên, trận pháp tuyệt đỉnh như vậy có hạn chế cực lớn, một tháng chỉ diễn được một lần, lại chỉ duy trì một khắc đồng hồ. Nhưng hiệu quả trận thế cường đại của nó, chính là chỗ dựa trọng yếu năm xưa Hùng Nghĩa Trinh có thể huyết chiến cự Trung Ương. Nay dùng vào đây, hóa thành Trường Thành Xích Viêm, lấy máu lấy lửa, đương đầu mũi nhọn của yêu ma.
Mà 【Xích Anh】 thuận thế phản vây.
Biển lửa, biển máu tuy gần gũi nhưng không tương dung, mà dựa vào nhau, cùng làm chỗ dựa.
Sư An Huyền lĩnh quân xung trận mà hóa thành bị sa vào trận, lại phát hiện cục diện chẳng như dự tính. “Tinh Thoa Chức Mệnh” do Sở quân thúc động lại có diễn biến tinh vi hơn.
Ngay lúc này, những tuyến tinh quang ấy lại bám đuổi theo những kim giáp sư binh được chỉ định. Như xỏ kim luồn chỉ, là một màn điểm sát tinh quang hoa mắt rối bời!
Ở chiến trường phức tạp như vậy, làm được biến hóa sát thuật tinh vi đến thế, tuyệt chẳng phải tu sĩ động chân cảnh có thể hoàn thành.
Cho nên, kim mục của hắn xoay một cái, liền thấy then chốt — những mục tiêu đã bị tinh quang xuyên sát từ trước đều để lại “tinh ngân”, mà trong quá trình “tinh ngân” suy thoái, cũng không ngừng phóng thích “tinh kiệt chi lực”, kéo dẫn tinh quang. Khi tinh quang lần nữa sát đến, “tinh ngân” lại càng khắc sâu. Ấy là một tuần hoàn cực kỳ hung hiểm, nếu mặc kệ không quản, chỉ riêng những tinh quang này cũng đủ giết đến khi kim giáp sư binh lực kiệt, rồi xóa sạch bọn họ.
Chiến lực cá thể của kim giáp sư binh tuyệt đối không thua “xích thụ” giáp sĩ, nhưng so kình trong liên trận lại có chỗ bất cập. Mỗi một kim giáp sư binh còn phải đồng thời chịu công kích của “Tinh Thoa Chức Mệnh”, càng khó tránh lo bên này bỏ bên kia… Chỉ mấy hơi thở sau, đến trận hình cũng khó bảo toàn.
Sư An Huyền không thể cùng lúc xóa “tinh ngân” cho tất cả kim giáp sư binh. Hao phí lực lượng như thế sẽ gấp vạn lần đối thủ, trên chiến trường chính là nguyên nhân chí mạng.
Hắn đảo mắt nhìn khắp chiến trường hỗn loạn, quả thấy Ngô Xuân Thọ đã cùng Tả Hiêu giao chiến, Huyễn Ma Quân cũng không ngồi yên được nữa, toan trèo qua tường lửa, lại bị Tả Hiêu cuộn cờ tiếp đón.
Tức thì, sư thân chấn động, lệnh thuộc hạ sư binh kết trận tự bảo vệ, còn mình thì nhảy lên hư không, há cái miệng máu, như mở Viễn Cổ Thiên Môn, một hơi nuốt trọn tinh thoa!
Mưa tinh thoa khắp trời, quả có một khoảng trống yếu.
Sư An Huyền bèn bước trong khoảng trống ấy, hướng về Gia Các Tộ mà đến.
Gia Các Tộ dĩ nhiên chưa vỡ nát, y đồng thời tồn tại trong những tinh quang khác nhau, nhờ đó tránh né sự khóa định của Sư An Huyền — thân pháp này tuy huyền diệu, hiệu quả lại cũng chẳng mấy khá. Sư An Huyền chẳng phải đối thủ cùng tầng với y. Dẫu đem lượng tinh quang tích tụ bao lâu dồn hết trong một thời khắc, rốt cuộc cũng chỉ là tích lũy về lượng, chưa có nhảy vọt về chất.
Cho nên khi Sư An Huyền thò tay chụp tới, những tinh quang phân thuộc ngũ hành, ám hợp lục hào… đều như rắn kinh hãi vội vàng tránh tay hắn!
Vô số Gia Các Tộ hợp lại thành một, không gian quanh thân đã sụp lở, tức thì nứt ra thành lồng, bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Vị chân nhân trẻ tuổi nhất đương thời, trên mặt không có thừa thãi cảm xúc. Tuy thân bất do kỷ, tuy kề đầu treo sợi tóc, y vẫn không ngừng bện dệt tinh quang, khiến “Tinh Thoa Chức Mệnh” sau lưng Sư An Huyền vẫn phủ lên toàn bộ đại quân Sư tộc.
Thủ pháp của y vẫn bình ổn, lựa chọn của y vẫn chuẩn xác.
“Quả có phong độ đại tướng!” Sư An Huyền vừa tán thán vừa kinh tâm. Nhân tộc thế lớn, thiên kiêu lớp lớp. Trận này nếu bại, hắn thật sẽ già chết nơi lao ngục!
“Tiễn ngươi một đoạn!” Hắn hợp chưởng!
Ầm!
Ngay vào khoảnh khắc Gia Các Tộ sắp bay vào “chỉ lung”, một cán “kỳ thương” đâm vào hậu tâm Sư An Huyền, đẩy hắn bổ nhào xuống đất, trực tiếp ghim vào trận địa kim giáp sư quân!
Tiếng nói của hắn như hạt châu vỡ vụn, vỡ thành từng đoạn bay trong không trung, khó thành câu trọn vẹn.
Lão soái lấy “kỳ thương” ghim hậu tâm hắn, như ngọn lửa máu bừng cháy giữa trời.
Đại Sở Hoài Quốc Công Tả Hiêu, thế như ác hổ xuống núi.
Bên thắt lưng trái hắn cắm đoản đao của Huyễn Ma Quân, trước ngực phải xuyên ra đầu mâu máu của Ngô Xuân Thọ. Hắn lấy thương thế đạo thân rạn nứt, bổn nguyên thụ tổn làm đại giá, đổi mũi trở trận, cho Sư An Huyền một kích bất ngờ.
Hắn đẩy Sư An Huyền chúi xuống ghim vào đất, bầu trời phía sau lưng hắn, binh sát quân 【Viêm Phượng】 đã kết thành vòm, vừa khéo che chắn phong vũ, chặn bước chân Ngô Xuân Thọ và Huyễn Ma Quân.
【Ngô Lĩnh Quân】 còn đang chính diện xung kích vào phòng tuyến do 【Viêm Phượng】 dựng lập. 【Thiết Diện Ma Quân】 thì như thủy ngân đổ tràn, dưới chỉ huy trận thế biến hóa của Huyễn Ma Quân, không ngừng gọt mỏng trận phòng của 【Viêm Phượng】.
Hướng Triệu Hoài mắt nứt ra máu, nuốt một nắm huyết đan, liền giơ kiếm phản xung: “Chư tướng sĩ, lấy ta làm thuẫn, lấy ta làm phong!”
【Viêm Phượng】 đã sẵn sàng tâm lý toàn quân hy sinh, để tranh cho Tả Hiêu đủ thời gian, nhằm tiễu sát Sư An Huyền và kim giáp sư binh của hắn. Đây là một cuộc đua sinh tử, xem ai chịu đựng lâu hơn, bên nào lực sát thương trội hơn.
Thế nhưng, một bàn tay giáp khải đặt lên vai Hướng Triệu Hoài — kẻ đã làm đủ giác ngộ: “Lúc phô trương như thế này, đến lượt ngươi chắc?”
Hướng Triệu Hoài theo bản năng hoành kiếm chém, lại bị thuận tay kéo một cái, lôi về phía sau. Người đàn ông đứng sừng sững trước mặt, khoác trọng giáp, mắt ưng sắc bén, râu ngắn tinh tươm, chỉ hơi nhếch miệng, khí chất “đáng tin” liền tiêu tán. Khiến người ta thấy…
“Xúi quẩy!”
Trong ba mươi ba trọng Đạo Ma Thiên Cảnh tung hoành qua lại, Đấu Chiêu bỗng thấy trận này chẳng hề đã nghiền. Y nào có thể đánh với Lâu Ước đến mức ngang ngửa?
Kim thân chói lọi, y xông thẳng vào quyền vi của Lâu Ước: “Hôm nay không lấy thắng mà rời, chỉ lấy chết phân đôi!”
Lâu Ước năm ngón hợp lại, ba mươi ba trọng Đạo Ma Thiên Cảnh hợp thành một chưởng, cực chí hỗn động chưa từng có, vừa khéo vây giam Đấu Chiêu vào trong: “Đúng ý ta!”
Trong những hiệp vừa qua, y vô số lần muốn gom Đấu Chiêu vào hỗn độn, đều bị đối phương dựa vào trực giác chiến đấu đáng sợ mà tránh đi. Nay chủ động lao vào, ắt có mưu đồ. Nhưng y cũng vui thấy thế. Không mạo hiểm một chút, sao đổi được cục diện? Liền xem ai mệnh cứng!
Chung Ly Viêm gấp rút chạy đến chiến trường, trước hết liếc xéo một cái về phía trận chiến tuyệt đỉnh ầm ầm ở phía xa, rồi bất đắc dĩ lắc đầu: "Là đại gia đến trễ... mới để huynh đệ khổ chiến ở đây."
Lời còn treo trong trận, người đã lao ra ngoài. Hắn dứt khoát rời sự yểm trợ của đại quân, đơn thân độc kiếm, hướng về hai vị tuyệt đỉnh dị tộc mà giết tới!
“Chặn nổi không?” Vấn đề vừa lóe lên trong lòng Hướng Triệu Hoài, lời nhắc nhở quan tâm còn chưa kịp thốt.
Đã thấy Chung Ly Viêm khí thế hung hăng mà đến, đi cũng hung hăng — vừa trong hiệp lướt qua, đã bị Ngô Xuân Thọ một quyền đánh bay vạn trượng, bay cả ra ngoài phạm vi trận liệt Sở quân.
Nhưng hắn tức thì bay trở lại: “Đồ rít răng, ngươi chưa ăn cơm à!?”
Thân như thiên thạch vượt thiên cảnh, kiếm tựa trọng nhạc áp mũi địch! Hắn liên hoàn xuất kiếm trong hư không, trái chém Ngô Xuân Thọ, phải phạt Huyễn Ma Quân, đều gom vào kiếm vi. Lại còn rảnh tay tặng hai kiếm cho quân đội đối phương. Quả có tư thế nhất kỵ địch mấy chục vạn.
Đúng lúc này, lại có một chi quân đội mão tua đỏ, thiết giáp đen, từ trại lương bổng đột nhiên phá khai mà giết ra — nơi này cũng giấu một “Ám Vũ Phong Động”, Sở quân lại nhịn đến giờ mới dùng.
Người cầm đầu, nghiêng đao quân, giáp phủ bào khoác, chính là tân quý trong quân từ khi đương kim đế đăng cơ — cũng là người sáng lập “Đồng Nghĩa Xã” danh chấn đất Sở — Sở Dục Chi!
Tân quân do Sở Dục Chi tổ kiến tên là 【Hoài Nghĩa】, tổng cộng ba vạn người, được Thiên tử đặc chuẩn, do Nội khố chuyên cấp tài nguyên, tướng hiệu trong quân đa phần là con nhà bần hàn. Đội quân này tuy cũng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có đủ tài nguyên chống lưng, song rốt cuộc thành quân còn ngắn, xa chưa đạt trình độ Lục sư. Vốn không đủ tư cách tham dự tiên phong, là Hoàng đế tự mình mở miệng với Hoài Quốc Công, mới được theo chinh.
Với sự hùng cường của Sở, ngoài Lục sư, chẳng biết bao nhiêu quân đang đợi nghiệm võ công.
Sở Dục Chi lúc trước xin mệnh trước mặt Hoài Quốc Công đã nói: “Ba vạn Hoài Nghĩa, nguyện làm doanh cảm tử.”
Họ không sợ chết, họ cầu cơ hội!
Chính là lúc này.
Trận liệt đại quân như rồng, dưới sự dẫn dắt của Sở Dục Chi, lặng như tờ cắt vào 【Thiết Diện Ma Quân】. Như một mũi tên rỉ đâm vào khối sắt nặng, tên chạm liền gãy.
Nhưng Sở Dục Chi không hề thoái lui, lại dẫn quân xung phong lần nữa, không cầu đâm thủng, chỉ cầu ngăn chặn!
Tả Hiêu từ đầu đến cuối không ngoái nhìn một lần, chỉ lấy kỳ thương chống sau lưng Sư An Huyền. Chiếm được tiên thủ, bèn vận lực cuồng công. Diễm kỳ cuộn tràn, liệt hỏa thiêu khắp trong ngoài yêu thân hắn.
Sư An Huyền cũng là thiên yêu tích niên, chẳng phải tay yếu. Nhưng bị một thương đè sấp xuống đất rồi, thế mà không sao bật dậy nổi! Lửa này quá dữ, kỳ thương này quá nặng. Hắn hết lần này đến lần khác phản kích lại bị lần lần đè xuống, mọi thủ đoạn đều bị phá giải.
Lúc cấp bách mới toan điều động binh sát, mới hốt hoảng phát giác binh sát thưa thớt — trong thời gian ngắn ngủi như thế, Gia Các Tộ dùng “Tinh Thoa Chức Mệnh” phối hợp với Xích Anh quân, đã đánh vỡ trận hình cường quân Sư tộc 【Huy Hoàng Kim Giáp】, bước vào đồ sát một chiều!
Ngoài trận Xích Anh, Viêm Phượng quân đang lấy hy sinh khổng lồ mà ngăn đế quân. Trong trận Xích Anh, cối xay huyết nhục đã vào vòng nghiền nát cuối cùng.
Cuộc đua sinh tử, lấy mạng sống tươi rói làm cái giá.
Ngay khoảnh khắc mấu chốt ấy, Nguyệt Môn lơ lửng ở Trung Ương Thiên Cảnh chấn động một trận, bỗng hư thực bất định!
Nguyệt của Tinh Cung Chư Thiên đã ẩn, nguyệt của Thần Tiêu Kinh quốc treo cao. Ở yếu địa chiến lược này, Kinh quốc dùng danh tướng, trọng binh chống đỡ, thề quyết đấu với chư thiên.
Nhưng Liên quân Chư Thiên cũng coi đây là then chốt. Người trước ngã xuống, người sau tiếp bước, xung trận không ngừng nghỉ. Dưới sự chỉ huy của Thiền Kinh Mộng, liên quân bất chấp hy sinh mà phản công vào Nguyệt Môn, lúc này đã thấy hiệu quả rõ rệt.
Nguyệt Môn đã mất cân bằng!
Trung Ương Nguyệt Môn nếu giờ thất thủ, ý nghĩa Sở quân ngăn địch tại đây cũng mất quá nửa. Hoài Quốc Công chuyển mũi sang đây, bèn hóa thành sai lầm chiến lược trọng đại.
…
…
Kế Đô Thành!
Hồng Quân Diễm xa giá chưa đến, song lấy hư hình mà bái yết trước quân.
"Lê quốc nguyện ý quân viện Thần Tiêu."
Hoàng đế Lê quốc tay ấn chuôi kiếm mà ngồi, lễ nghi đủ đầy, song khi ngẩng mắt, khí thôn vũ trụ, dã tâm rực cháy: “Lê – Kinh là láng giềng, là nước anh em!”
“Chỉ cần Kinh Hoàng hạ một lệnh, mở Trung Ương Nguyệt Môn, Phó Hoan nước Lê sẽ lập tức dẫn cường quân tiến phát. Nếu Kinh quốc cần, trẫm cũng có thể thân chinh biên hoang, vì Nhân tộc giữ biên!”
Kẻ gánh trách nhiệm thì nắm quyền lực.
Chia sẻ trách nhiệm của Kinh quốc là muốn chia sẻ quyền lực của Kinh quốc, đoạt lấy vị trí của Kinh quốc!
Dĩ nhiên, điều Lê quốc muốn làm cũng thật sự là đứng trên tầng nghĩa lớn của Nhân tộc.
Nhưng với Kinh quốc, Lê quốc tất nhiên nên góp sức chinh chiến Thần Tiêu, song không phải là bây giờ. Mà là sau khi sáu đại bá quốc dựng được thế ưu ở thế giới Thần Tiêu, sẽ hành quân trong khung do sáu nước định!
Lê, Ngụy, Tống, Ung các nước kia, là tốt là xe, thậm chí có thể là tướng là soái, duy chỉ không thể là kẻ ngồi xuống bày cờ.
Lúc này, Liên quân Chư Thiên phản công Nguyệt Môn, cường quân các tộc cũng liều chết ngăn viện quân Nhân tộc. Kinh quốc giương cao Trung Ương Nguyệt Môn, xác thực có vài phần lực bất tòng tâm. Chưa nói tới hiện thế còn biên phòng, biên hoang còn ma hoạn, yêu giới cũng có trận địa của Kinh quốc.
Nhưng Kinh Thiên tử trên long tọa chỉ hơi ngước mắt, khẽ cười một tiếng: “Lê Hoàng độ lượng, trẫm tự biết sâu. Xin cứ yên tọa, rồi sẽ có nhiều dịp làm phiền.”
“Truyền —”
Y mỉm cười, đã ban thánh chỉ: "Đại Kinh Đế Quốc, mười ba quân phủ, trừ binh tất yếu trấn giữ biên cương, hết thảy xuất chinh Thần Tiêu."
"Cẩn Phi Lương Ngọc, Đường Dung Bất Dung, Tinh Lan Bất An Phân!" ("Ngọc chưa tốt chẳng phải ngọc, Đường gia còn dung thứ hay không, Tinh Lan thật sự không an phận!")
“Thiên hạ đại bang, ắt có lượng lớn!”
“Bảo vật của giang sơn, trẫm không lấy thế hệ mà truyền.”
“Phàm người Kinh quốc, ai đoạt đệ nhất công tại Thần Tiêu —”
Vừa tuyên chỉ, y vừa đứng dậy, nhìn xuống Hồng Quân Diễm, cuối cùng nói: "Trẫm hứa chính vị Đông cung, đem xã tắc phó thác!"
“Kẻ hợp Lục Hợp tất phải là Kinh Thiên tử, chẳng nhất thiết họ Đường!!!”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Magic The Gathering: Từ Rút Đến Tarmogoyf Bắt Đầu
Minh Hoàng Trần
Trả lời3 ngày trước
Chap 39 cả chương bị đưa vào "" nên tưởng có người dùng ngôi thứ nhất kể lại ad fix nhé ^^
Đặng Thanh Bình
Trả lời1 tuần trước
Bản dịch của bạn thực sự chất lượng và tâm huyết, không thua kém bất kỳ bản dịch nào khác. Mình rất mong bạn sẽ tiếp tục gắn bó với bộ này. Nếu được, mình muốn gửi chút donate để bạn có thêm động lực giữ lửa.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
Cảm ơn bạn nhé. Bạn nhấn vào tài khoản mình là thấy thông tin donate ạ.
Judele
Trả lời2 tuần trước
Bản dịch của bạn chẳng thua kém gì bản dịch trả phí của BNS mình đọc bấy lâu nay, bạn còn dịch nhanh hơn họ. Cảm ơn bạn.
Lê Tiến Thành
Trả lời1 tháng trước
Góp ý: Từ Minh của Tẩy Nguyệt Am là diễn đạo nhé ad "Làm Duyên Không cùng Từ Minh tề tụ, cái này trong lịch sử dãi dầu sương gió tông môn, cũng đã lấy ra mạnh nhất nội tình. Tẩy Nguyệt Am là đã làm tốt không tiếc một trận chiến chuẩn bị! "
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Ok bạn mình đã sửa, một số là dữ liệu cũ chưa cập nhật tới chương mới nhất.
Artorias1502
Trả lời1 tháng trước
Mọi người cho mình hỏi thần thông hoạ quả, hoạ quốc là gì vậy?
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Là có thần thông đó mà tham gia diệt một quốc gia hay tông môn sẽ được trả về tư nguyên để up cấp, kiểu vậy.
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Tất nhiên mình làm không được chất lượng như người ta rồi lên mới để miễn phí thôi. Mọi người có thể sang các trang trả phí để đọc để đỡ bị khó chịu, cũng nhiều trang app đăng á.
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời2 tháng trước
Mọi người đọc chương nào lỗi hoặc sai thứ tự báo mình số chương mình sửa ngay nhé.
hii
Trả lời2 tháng trước
Chap 2026 không có nội dung.
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Đã sửa.
Bảo Phan Hồng
Trả lời2 tháng trước
Cần spoil: Điền An Bình có kết cục chưa vậy mn
Phan Dan
Trả lời3 tháng trước
"Triêu văn đạo, tịch khả tử", cái chết của LSH ngay lúc thành đạo đã được ấn định từ trước rồi