Logo
Trang chủ
Chương 2801: Đông Hoa

Chương 2801: Đông Hoa

Đọc to

Tại thành Lâm Truy, Quan Tinh Lâu đêm nay đèn lồng treo cao, ánh sáng rực rỡ.

Đêm nay trời không sao. Tưởng chừng như vạn vạn tinh tú đã sa xuống trần gian, hóa thành muôn nhà đèn đuốc.

Giữa hùng đô của Đông Quốc, tiếng trống trận nơi sa trường xa xôi dường như vẫn còn vang vọng.

Yến đã về tổ, chỉ còn bầy sẻ ríu rít lượn trong đêm.

Vẫn còn đó những vũ nữ eo thon, uyển chuyển múa theo tiếng sáo, tay nâng chén rượu đồng, cùng Lý Thái Bạch đối ẩm.

Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng thâu đêm.

Thực khách say sưa chợt ngẩng đầu, trầm trồ trước chín mươi chín tầng đèn lồng hoa lệ của Quan Tinh Lâu, nào hay đêm nay sở dĩ rực rỡ như vậy, là bởi Khâm Thiên Giám đang cử hành đại tế.

Hỉ nộ ái ố đan xen trong tòa thành vĩ đại này, suốt bảy mươi chín năm mưa thuận gió hòa.

Vị Quẻ Đạo Tông Sư trẻ tuổi năm nào từng đăng lâm Quan Tinh Lâu, một tay chống đỡ tinh bàn vận mệnh của cả Đông Quốc, sẽ không còn chắp tay tựa lan can nữa. Tấm đạo bào tinh tú kia sẽ không còn che phủ bầu trời đêm Đông Quốc, cũng chẳng còn tung bay như cờ xí trên đỉnh lầu.

Vài năm trước, chính dưới sự chủ trì của ngài, Vọng Hải Đài đã sừng sững vươn lên giữa Đế Đô, trở thành một kỳ quan mới, minh chứng cho võ công của Đại Tề đã uy chấn Đông Hải. Ánh sáng xanh thẳm ngày đêm không nghỉ trên đài cao, giờ đây cũng như thủy triều, lớp lớp lan tỏa khắp nơi.

Đêm nay, biển không ngủ.

***

"Nhân sinh vốn dĩ không công bằng."

Trong Tồi Thành Hầu phủ, vị Bá gia trẻ tuổi ngồi trên chiếc ghế lớn mà gia gia y khi xưa thường ngự.

Chiếc ghế này, biểu tượng cho uy nghiêm của gia chủ Bảo thị, đã được năm tháng mài giũa đến bóng loáng.

Nó lặng lẽ đứng đó, tựa một gốc cổ thụ khổng lồ, che chở cho Bảo gia vươn mình cao ngất.

Bao đời hào hoa phong nhã, đều hóa thành tranh treo. Bao đời già nua mục ruỗng, đều tan thành bùn xuân.

Rồi y khỏe mạnh trưởng thành, để rồi hôm nay phải đứng ngồi không yên.

Với tư cách là "Nhất Thiên Kiêu" của Bảo thị trong nhiều thế hệ, người vốn được kỳ vọng sẽ tạo nên thành tựu huy hoàng nhất cho gia tộc, vị gia chủ đương đại này đã lập được quân công hiển hách trong chiến sự Thần Tiêu…

Vậy mà hiện tại lại phải trở về nước "tĩnh dưỡng".

Chưa được đến Sóc Phương, cũng chẳng chờ được chiếu thư từ Đông Hoa, chỉ có thể quanh quẩn trong mảnh đất một mẫu ba phần của Bảo phủ... Nào khác gì ngồi tù!

Không, nên vứt bỏ cả hai chữ "nào khác" ấy đi. Người bị giam trong sân viện, há chẳng phải chính là tù nhân hay sao?

Bảo Huyền Kính vận cẩm bào, cô độc ngồi đó. Gông xiềng vô hình siết chặt, khiến cặp mày của y nhíu lại.

"Ý ta là, đối với một con người, có rất nhiều chuyện đã được định sẵn ngay từ khi sinh ra."

Y lấy ra một viên Khai Mạch Đan, bỏ vào miệng, nhai nát kêu rôm rốp.

Trên chiến trường chủng tộc, y đã đưa ra lựa chọn của mình, nhưng y lại không được lựa chọn một cách tương xứng.

Khương Mộng Hùng từng nói, về nước sẽ có thánh tài.

Y cũng coi đó là cơ hội cuối cùng, nguyện vì nó mà dốc sức.

Thế nhưng, khi y mang theo quân công và vinh dự về triều, người đầu tiên y diện kiến lại chẳng phải Đại Tề Thiên Tử.

Chỉ có một thái giám chấp bút tên Khâu Cát mang đến vài câu thăm hỏi nhạt nhẽo, rồi để y ngồi không ở nhà.

Đây chẳng khác nào lưỡi dao đã kề tận cổ!

Với "thánh quyến" thế này, làm sao y có thể tranh giành với vị "Ly Quốc Vương Hầu" kia? Làm sao Đại Tề đế quốc có thể, dưới bóng Trường Tương Tư, bảo toàn mạng sống cho y? Nội quan đến phủ tuyên chỉ không phải Hoắc Yến Sơn thì cũng đành. Dù là Trọng Lễ Văn, y còn thấy dễ chịu hơn… Cớ sao lại là Khâu Cát.

Cớ sao vị Khâu công công này, lại từng "kết thiện duyên" với cựu Đại Tề Võ An Hầu.

Thuở hai vị Hầu gia còn đồng triều, Thiên Tử thường tìm cớ ban thưởng.

"Võ An thì Khâu, Quan Quân thì Trọng" chính là để chỉ việc ban thưởng trong cung cho hai vị Hầu gia đều do nội quan cố định đến dâng tặng. Ai ra khỏi cung, tức là hôm nay thưởng người đó — quả là ân sủng chưa từng có trong triều.

Bảo Huyền Kính y kinh doanh ở Tề quốc bấy lâu nay, nỗ lực bấy lâu nay, cũng chỉ suýt nữa đạt được danh hiệu "Tiểu Quan Quân"! Danh xưng "Tiểu Võ An" còn chưa được bao người công nhận, thì đã không còn cơ hội dùng quân công trên chiến trường Thần Tiêu để củng cố nữa rồi.

Nay Thiên Tử tỏ rõ sự bạc đãi, là muốn bách quan phải chọn phe nào đây?

Như y thế này, làm sao có thể đường đường chính chính đối đầu với vị "Võ An" kia, sao có thể gọi là cân bằng được?

"Ma tộc nói ai là Bạch Cốt hàng thế thân, người đó chính là kẻ đó sao? Rồi kẻ đó phải chết ư?" Y gằn giọng: "Đây chẳng phải Diêm Vương điểm danh, gọi đến tên ai người đó phải chết hay sao?"

"Hôm nay là Bạch Cốt, ngày mai là Vọng Thiên, sau nữa lại đến Ma Tổ giáng lời, chẳng phải là vô cùng vô tận sao?"

"Nhân tộc mênh mông, chẳng lẽ mặc cho chúng dùng vài lời nói suông mà bài bố?"

"Đây không phải là khí phách của một nước lớn, và đối với ta, lại càng không công bằng!"

Bảo Huyền Kính ngừng nhai: "Khâu công công, ngài nói xem?"

Khâu Cát với ngũ quan ôn hòa đứng trong sân, mặc cho gió đêm lùa qua, thổi tung vạt áo.

Sắc mặt hắn trước sau như một, hồng hào như thể đang nung một ngọn lửa trong lòng.

Đem Bạch Cốt đặt ngang hàng với Ma Tổ, quả thực có chút khôi hài. Vì vậy, hắn mỉm cười.

"Sóc Phương Bá hà cớ gì nói lời ấy?" Khâu Cát cười đáp: "Không ai có thể nói muốn giết ngài. Ngài là thế tập Bá gia của Đại Tề, tôn quý vô cùng, lại vừa mang vinh dự trở về, ai dám có vọng niệm đó? Những lời đàm tiếu bên ngoài, ngài đừng để trong lòng."

Bảo Huyền Kính đột nhiên vỗ mạnh vào tay vịn: "Nhưng ta ngồi ở đây chính là chờ chết!"

Rồi y nhanh chóng bình tĩnh lại: "Bệ hạ định khi nào triệu kiến ta?"

"Thiên ân khó dò, nô tài không dám phỏng đoán." Khâu Cát khẽ cúi người, tỏ vẻ kính cẩn: "Bệ hạ bận rộn quốc sự, còn phải lo lắng cho chiến trường Thần Tiêu, đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi, đều ở tại Tử Cực Điện. Theo nô tài thấy… Bá gia chi bằng cứ kiên nhẫn chờ đợi."

"Tất nhiên là phải lấy quốc sự làm trọng!" Bảo Huyền Kính chống tay lên ghế, nghiêng người về phía trước: "Vừa hay bệ hạ cũng quan tâm tiền tuyến, bản tọa mới từ tiền tuyến trở về, xin được diện kiến bẩm báo quân tình!"

Đêm nay không sao, cũng chẳng biết ngày mai trời trong hay mưa.

Giống như y lúc này, không biết được Đại Tề Hoàng đế là muốn mài giũa tính tình của y, muốn xem thái độ của y, hay đơn thuần là đã vứt bỏ y rồi.

Từ trước đến nay, y luôn dùng tâm thế siêu phàm để tham gia vào chính sự Tề quốc, dù có phải uốn mình trái ý đến đâu, thì trong thâm tâm, y vẫn luôn đặt mình ở một vị thế cao hơn.

Y là tồn tại trên đỉnh cao nhất, chỉ đến nhân gian dạo chơi một lần!

Nhìn khắp lịch sử mấy ngàn năm của Tề quốc, không có một tồn tại nào đạt đến tầm cao của y. Nhìn ai cũng thấy thấp hơn mình một bậc.

Mãi cho đến hôm nay, khi tự mình dồn đến đường cùng, chỉ có thể chờ đợi phán quyết của Thiên Tử.

Y mới đột nhiên cảm nhận được, cái gì gọi là "thiên uy khó lường". Sinh tử do người, từ sợ sinh uy.

Mới càng thêm thấu hiểu gia gia, thấu hiểu những lựa chọn cả đời của người.

Thân ở Tề quốc như vậy, phụng sự quân vương như vậy.

Gia gia đã mang theo quyết tâm thế nào, mới dứt khoát bước vào cơn mưa to hôm ấy.

Để rồi cả phần đời còn lại của y, đều phải lắng nghe tiếng mưa rơi.

"Liên quan đến quân tình, Đại Nguyên Soái ắt có tấu trình." Khâu Cát trước sau vẫn giữ vẻ mặt không nóng không lạnh, hiền hòa như không màng thế sự: "Bá gia bây giờ nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải."

"Nghỉ ngơi?"

"Khương Mộng Hùng cũng bảo ta nghỉ ngơi…"

Bảo Huyền Kính cười nhạt: "Hắn cũng đem lời này gửi về Lâm Truy luôn sao?!"

Khâu Cát thản nhiên nói: "Quân Thần là người công chính trung thành, một lòng vì nước, lòng dạ rộng rãi, tâm chí của ngài ấy, trời đất chứng giám. Bá gia không cần lo lắng ngài ấy có điều gì bất công trong tấu chương."

"Thiên vị vốn ở trong lòng, cần gì phải thể hiện trên văn tự!" Bảo Huyền Kính vẫn cố gắng kìm nén vẻ mặt: "Quân Thần cầm quân đánh giặc, có lẽ là bậc nhất. Nhưng trong chuyện của ta, ngài ấy lại không công bằng. Ma tộc buông một câu Bạch Cốt chuyển thế, ngài ấy liền điều ta về Lâm Truy — nếu năm đó Thần Ma Quân nói Trọng Huyền Thắng là Bạch Cốt chuyển thế, Quân Thần cũng sẽ sắp xếp như vậy sao?"

Y bộc lộ sự bất mãn của mình: "Chẳng qua là vì Trọng Huyền gia còn có một Quan Quân Hầu, một Định Viễn Hầu, lại có Dịch đại phu của Chính Sự Đường làm thông gia. Còn ta, Bảo Huyền Kính, ông cha đều đã mất, không còn chỗ dựa. Cho nên mới vì thiên hạ mà bị xem nhẹ!"

Bảo Duy Hoành vẫn luôn ngồi ở bên trái, trong lòng không khỏi thở dài.

Sóc Phương Bá danh chấn thiên hạ, thiên kiêu tuyệt thế vô song cùng thời, vậy mà lại dùng lời lẽ thăm dò thô thiển như vậy, lại còn là đối với một thái giám chấp bút…

Có thể thấy, tâm của y đã loạn.

Khâu Cát lẽ nào thật sự nắm chắc được thái độ của Thiên Tử sao?

Khâu Cát có tư cách đó sao?

Hắn lo cho tương lai của Bảo thị.

Cũng nghĩ đến phụ thân còn đang phấn chiến ở Yêu giới.

Có lẽ làm một tướng quân chém giết trên sa trường, còn dễ chịu hơn nhiều so với việc ở Lâm Truy lúc này. Gió mưa sắp đến, thân chẳng khác nào cá nằm trên thớt!

"Nội quan không bàn chuyện triều chính, những việc này, ta vốn không nên nhiều lời. Nhưng vì ngài đã nhắc đến Bác Vọng Hầu…"

Khâu Cát nhìn về phía Bảo Huyền Kính, dáng vẻ như cười như không: "Thiết nghĩ, ngài ấy nhất định có cách chứng minh mình không phải là Bạch Cốt hàng thế thân."

Đúng vậy.

Nói một ngàn, nói một vạn.

Hắn, Bảo Huyền Kính, thực sự chính là Bạch Cốt hàng thế thân!

Chân tướng này tựa như một chiếc lồng giam tự mình biết.

Trên đời dĩ nhiên tồn tại những chiếc mặt nạ thật giả khó lường, dĩ nhiên có những nỗi oan không thể giãi bày.

Nhưng trong chuyện Bạch Cốt hàng thế thân này, từ Quân Thần, đến Đốc Hầu, rồi đến Bác Vọng Hầu, những người thông tuệ nhất trên tiền tuyến, ai cũng có một cán cân trong lòng.

Bảo Huyền Kính, một thiên kiêu cùng thời đại, vào thời khắc then chốt cá chép hóa rồng, lại bị Quân Thần đưa về Lâm Truy…

Ở Lâm Truy, kẻ biết chuyện đều đã tự hiểu. Bảo Huyền Kính lại càng tự biết rõ!

Nếu không, sao đêm nay lòng y lại dậy sóng đến thế?

Bảo Duy Hoành lại không cảm thấy Bạch Cốt hàng thế thân là vấn đề gì, ngược lại, điều đó càng chứng tỏ thiên tư của Bảo Huyền Kính, tương lai của Bảo thị cũng có thêm nhiều huyền thoại để kể. Linh Táng Thánh Phủ gần như đã trở thành Minh giới ở Lâm Truy, cũng chẳng có ai chống đối U Minh Tôn Thần.

Vấn đề duy nhất, là Bảo Huyền Kính hôm nay, lại đứng ở phía đối lập với Võ An Hầu… Tại thời điểm còn chưa trở thành một biểu tượng, lại muốn đối đầu với một tồn tại gần như đã là biểu tượng của đất Tề.

Hai đầu cán cân, chênh lệch quá lớn.

Bảo Duy Hoành khẽ ngước mắt, nhìn thấy Sóc Phương Bá đương thời vẫn ngồi thẳng trên ghế lớn, hai ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn bằng gỗ lim, như một người bộ hành, chậm rãi tiến về phía trước.

"Huyền Kính?" Hắn có chút lo lắng, không nhịn được đứng dậy khỏi ghế.

Bảo Huyền Kính liếc mắt nhìn hắn một cách thờ ơ: "Biết càng nhiều, càng hoảng sợ. Có lẽ không biết gì cả… cũng là một điều tốt."

Bảo Duy Hoành không hiểu ý tứ của câu nói này, hắn nhìn về phía Khâu Cát đang đứng trong sân, nhưng Khâu Cát cũng không nói lời nào.

"Chưa từng nghĩ, đêm ở thành Lâm Truy lại có thể lạnh đến thế."

Giọng của vị Sóc Phương Bá trẻ tuổi vang lên, dài dằng dặc: "Lòng ta cũng lạnh rồi."

***

Ánh đèn kéo bóng Hoắc Yến Sơn thật dài, tựa như một chiếc chổi vô hình, cẩn thận quét đi lớp bụi mờ của lịch sử.

Đi ngang qua tấm bình phong đá, hắn nhấc bóng mình lên, tránh để nó trở thành một vệt tối trên bức họa.

Trong Đông Hoa Các từng có rất nhiều câu chuyện, có chuyện hắn không biết, có chuyện hắn không thể biết, và cũng có chuyện, hắn ước gì mình không biết.

Nhưng một người không biết gì cả, rõ ràng không thể tồn tại lâu ở đây.

"Đông Hoa Học Sĩ" chính thức trở thành một chức quan, được xếp phẩm cấp trong triều, cũng chỉ là chuyện của mấy năm gần đây.

Chức quan này phẩm cấp không thấp, là Tòng Nhị phẩm, bổng lộc tính bằng nguyên thạch, có quyền "đi lại trước mặt vua, dự thính triều nghị".

Trên thực tế, Hoàng đế cũng không mấy khi triệu kiến họ.

Mà người đứng đầu các Đông Hoa Học Sĩ, vị Thủ tịch Đại học sĩ thường trực tại Đông Hoa Các, lại là Tòng Nhất phẩm. Chức vị này vẫn còn bỏ trống, chưa có ai ngồi lên.

Đối với người đã quay lưng đi, Thiên Tử tuyệt đối sẽ không chủ động khuyên nhủ điều gì, ngay cả cách biểu đạt vòng vo cũng rất hiếm thấy.

Đây chính là sự tiếc nuối.

Thế nhưng, Ngọc Lang Quân của ngài, lại chưa từng bước chân vào Tề Cung Thành. Thiên Tử ngự trị đã bảy mươi chín năm. Ngài có võ công hiển hách đương thời, văn trị vang khắp bốn phương, một tay đưa Đại Tề đế quốc lên đến đỉnh cao như hiện tại —

Trị Đông Hải, ngự Nam Hạ, vượt qua hai vực, treo cao mặt trời, một thời thịnh thế chưa từng có!

Nhưng người con trai trưởng mà ngài coi trọng nhất lại bị giam trong lãnh cung, Thập nhất tử được sủng ái nhất lại chết yểu, quốc công được thân phong lại tạo phản ở đất Minh, Võ An Hầu được tin yêu tột cùng lại bỏ nước ra đi…

Ngay cả Ngọc Lang Quân thường ở bên cạnh quân vương, cũng vào một buổi chiều yên tĩnh mà rời đi, không bao giờ quay về nữa.

Phải chăng bậc quân chủ càng thánh minh, đến cuối cùng lại càng cô độc?

Những tiểu thái giám đọc sách luyện võ kia, ai cũng tâm niệm muốn trở thành người đứng đầu nội quan. Được làm tùy tùng bên cạnh quân vương, mượn thiên uy mà hiển quý thiên hạ.

Nhưng chỉ khi thật sự ngồi vào vị trí này, mới biết thế nào là "gió nổi từ nơi mây vắng".

Hắn hầu hạ quân vương đã lâu, chỉ cần nhìn một hơi thở, đã thấy gió trời cuồn cuộn. Thỉnh thoảng nghe một lời kinh động, thật sự là sấm dậy chín tầng trời! Lúc nào cũng phải hết sức cẩn trọng, không một khắc nào dám lơ là.

"Bệ hạ…" Hoắc Yến Sơn lặng lẽ điều chỉnh độ sáng của Tử Ngọc Thư Đăng, nhỏ giọng tâu: "Sóc Phương Bá đã đợi ở ngoài điện, có cần truyền kiến ngay bây giờ không ạ?"

Thiên Tử không rời tay khỏi tấu chương, nhưng ánh mắt thoáng nhấc lên một tấc.

"Bệ hạ, lúc trước ngài có phân phó rằng Sóc Phương Bá đến có thể trực tiếp vào điện. Song, Khâu Cát công công đi đón Bá gia về có nói riêng với nô tài rằng, Sóc Phương Bá bị giữ lại trong phủ đã lâu, trong lòng có phần oán hận, vạn nhất lời nói có điều bất kính, e rằng sẽ làm phiền long tâm… Vì vậy nô tài tự tiện nghĩ, hay là cứ hỏi lại bệ hạ một câu, có nên để Sóc Phương Bá đợi thêm một lát không ạ?"

"Đêm dài gió lạnh, lửa giận trong lòng cũng sẽ từ từ nguôi ngoai."

Hoắc Yến Sơn cúi đầu thấp hơn, giọng cũng nhỏ dần: "Ngài đã vì quốc sự mà lao tâm khổ tứ, khó khăn lắm mới có được một khoảnh khắc nghỉ ngơi, nếu vì chuyện tầm thường mà mệt mỏi, kinh động thánh tâm, thì nô tài có chết cũng không nhắm mắt."

"Truyền kiến đi." Giọng của Thiên Tử không một chút gợn sóng: "Sóc Phương Bá là người có công, trẫm há có thể xem thường hắn?"

Hoắc Yến Sơn vội dập đầu sát đất!

Chỉ đáp một tiếng: "Vâng."

Giọng của Thiên Tử không hề có ý trách mắng, nhưng sự răn đe lại vô cùng rõ ràng. Hoàng đế còn không dám xem thường người có công, ngươi, Hoắc Yến Sơn, lại dám để hắn chờ ở bên ngoài, dù chỉ là "đợi một lát"... Rốt cuộc là ai cho ngươi cái quyền đó?

Bản thân là nội thần, lại dám tự ý phỏng đoán thánh tâm, tùy tiện chọn phe giữa cựu Võ An Hầu và Sóc Phương Bá, đã là phạm vào đại kỵ.

Hoàng đế thân hay sơ, nhớ hay quên, đến lượt một nội quan như ngươi thể hiện thái độ sao?

Thái độ, chính là quyền hành trực tiếp nhất của Hoàng đế!

Hắn hiểu rằng Thiên Tử đương kim ghét những kẻ ngu xuẩn mà độc ác, cũng không thích nghe lời vô nghĩa.

Bản thân nghe hiểu lời phê bình, chịu đựng là được, sửa đổi là được, không cần phải lãng phí thời gian của Hoàng đế ở đây để tỏ chút lòng trung thành không cần thiết.

Cái dập đầu nặng nề này, chính là nhận tội, nhận sai.

Còn những chuyện khác… Thiên Tử sẽ chỉ nhìn vào biểu hiện sau này của ngươi mà thôi.

***

Bên ngoài Đông Hoa Các, châu quang tựa tuyết.

Dù là một đêm không trăng không sao, ánh sáng vẫn rực rỡ như ban ngày.

Kiệu của Sóc Phương Bá dừng ngay ngoài điện. Có thể ngồi kiệu đến tận đây mới xuống, quả thực chỉ có người của Binh Sự Đường và Chính Sự Đường mới có được vinh dự này. Hoắc Yến Sơn thân hình cao lớn bước nhanh ra đón, một tay vén rèm, một tay dùng ống tay áo phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên mặt đất.

"Bá gia, mời đi lối này."

Bên cạnh kiệu, Khâu Cát khẽ khom người, tỏ vẻ tôn trọng với người đứng đầu nội quan.

Người trong kiệu vận bộ tước phục của tiên tổ, Bảo Huyền Kính ăn mặc vô cùng long trọng, chỉ liếc ra một ánh mắt khó hiểu: "Không phải nói… phải đợi một lát sao?"

Y bó tay áo, ngáp một cái: "Ta sắp ngủ quên rồi đây."

Hoắc Yến Sơn cúi đầu khom lưng, cẩn thận dẫn đường, giọng cũng hạ thấp: "Bệ hạ đã mệt mỏi vì công văn cả ngày, tâm thần có phần hao tổn, lúc này đang nghỉ ngơi trong các."

"Bá gia đêm khuya yết kiến, kẻ dưới không dám tự quyết, sợ kinh động thánh an, nhưng cũng không dám ngăn cản xe ngựa của ngài, làm lỡ quốc sự, cho nên mới nói ngài chờ một chút… để vội vàng hỏi ý kiến ta."

"Chức vụ ở đâu, trách nhiệm ở đó. Ta đã mặc chiếc áo này, thì phải gánh vác thay cho chúng."

"Ta nhớ bệ hạ từng nói, chỉ cần Sóc Phương Bá đến, không cần hỏi mà cứ vào điện — thật sự là để chúng chậm trễ rồi! Vì vậy ta phải đích thân ra đón!" Hắn hơi ngước mắt lên, để lời xin lỗi của mình nghe càng thêm chân thành: "Bá gia chờ lâu, chắc đã buồn bực lắm rồi?"

Bảo Huyền Kính vịn đai ngọc, thong thả bước trên nền gạch đá, tiếng bước chân trong trẻo, như đang gõ cửa.

Thật sự là y đang gõ vào cánh cửa triều kiến.

"Nói như vậy…" Trên gương mặt anh tuấn của y hiện lên vẻ cảm kích: "Bệ hạ vẫn luôn ghi nhớ công lao của những thần tử vì nước mà phấn đấu."

Hoắc Yến Sơn nhỏ giọng nói: "Ngài luôn ở trong lòng đế vương."

Khâu Cát từ đầu đến cuối không nói một lời, đến cửa cung thứ hai thì dừng bước, thu lại cây Ngọc Như Ý trong tay áo, đứng vào cổng tò vò nơi các cung vệ đang đứng trang nghiêm.

Bóng tối của cổng tò vò như một tấm rèm buông xuống, che khuất khuôn mặt hắn, chỉ để lại một dáng hình mờ ảo.

Hoắc Yến Sơn thì một mực đưa Bảo Huyền Kính đến tận cung điện có treo tấm biển "Đông Hoa Các", mới đứng lại bên ngoài cửa.

Ánh châu quang sáng ngời, chiếu rọi sự kính cẩn của hắn.

"Bá gia, bệ hạ đang ở bên trong, ngài cứ trực tiếp đi vào là được."

Người đứng đầu nội quan, người đã cân nhắc từng lời nói, lúc này lại im lặng đứng trước cửa cung, quan phục sáng rõ, tựa như một cây cột hoa biểu. Là cận thần của Thiên Tử, sự tôn trọng quá mức hiện tại của hắn đã xóa đi sự khinh suất trước đó. Vì vậy, thái độ thật sự của Thiên Tử, lại trở nên khó đoán.

Ánh mắt trong bóng tối, dừng lại trước ngưỡng cửa cao vời vợi của Đông Hoa Các, như sóng triều ngừng lại trước con đê.

Bảo Huyền Kính cởi đôi hia mềm làm từ da Tê Ngưu, mặc bộ tước phục mà gia gia y đã từng mặc, đội chiếc mũ miện mà năm đó Võ An Hầu cũng từng đội, chậm rãi bước vào điện ngẫu của Thiên Tử.

Nơi này chỉ là một gian sương phòng, trong quần thể cung điện nguy nga của Đại Tề đế quốc, thực ra cũng không có gì nổi bật.

Chỉ là Thiên Tử thường xuyên dừng chân ở đây để đọc sách phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng triệu vài triều thần thân tín đến trò chuyện… Như vị Ngọc Lang Quân kia, thường đến đây giảng sách. Như vị cựu Võ An Hầu kia, thường đến đây đọc sách.

Dần dần, nó cũng mang một màu sắc thần bí trong triều chính.

Người ta đều nói, chỉ có người được Thiên Tử ân sủng nhất, mới có thể được triệu kiến ở đây.

Bảo Huyền Kính vẫn là lần đầu tiên đến.

Y đã từng đi qua Tử Cực Điện uy nghiêm rộng lớn, với tư cách là trọng thần tham dự triều nghị. Cũng từng đến Binh Sự Đường, nơi chấp chưởng vũ lực của đế quốc, cùng các thống soái cao cấp nhất Đông Quốc bàn luận quân vụ. Duy chỉ có với tư cách là thiên kiêu xuất sắc nhất Đông Quốc trong hai mươi năm qua, người được triều chính ca tụng là "Tiểu Quan Quân" sau thời Khương Vọng… y chưa từng bước vào Đông Hoa Các, chưa từng bị bắt đọc sách ở đây.

Có lẽ là vì y vốn đã rất giỏi đọc sách, không có gì cần phải khảo sát!

Y nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao vời vợi, lờ mờ cảm thấy đây là một lựa chọn mang tính sống còn.

Có lẽ nên suy nghĩ lại, nhưng con đường đã dẫn đến đây rồi.

"Thần, Bảo Huyền Kính—"

Sóc Phương Bá đương thời cúi đầu hành lễ, thể hiện phong thái gia truyền của Bảo thị, giọng nói cũng vang dội: "Vào điện kiến giá Thiên Tử!"

Hoàng đế ngồi sau chiếc bàn dài, như một con thần long cuộn mình trong biển mây. Chỉ có một góc long bào hơi lộ ra, che khuất tầm nhìn của Bảo Huyền Kính.

Y cúi mắt nhìn xuống viên gạch lát nền, tưởng tượng đây là một sân khấu.

Hôm nay y ăn mặc lộng lẫy lên sàn, giương cờ mà đến, muốn diễn một vở kịch hay, đoạt lại những tiếng vỗ tay vốn thuộc về mình, đoạt lại vai chính mà y đáng lẽ phải có được.

Giọng của Hoàng đế từ trên cao vọng xuống: "Đây không phải Tử Cực Điện, không cần phải câu nệ lễ nghi như vậy."

Bảo Huyền Kính còn nghe thấy tiếng lật xem tấu chương.

Rõ ràng lúc này, Hoàng đế cũng không hề lơ là chính sự.

Quan đạo tu hành nằm ở việc công. Vua của một nước thể hiện thành tựu cao nhất của quan đạo, chính là gánh vác xã tắc, nắm giữ quyền lực tối cao.

Từng chồng từng chồng công vụ này, có phải là cách ngài ấy không ngừng tiến bước hay không?

Trong sự nghiệp chính trị dài đằng đẵng của ngài, lại có "chính sự" nào khiến ngài phải lùi bước đâu?

Bảo Huyền Kính không ngẩng đầu: "Thiên Tử vô tư, thần tử phải chính trực, không dám không câu nệ lễ nghi."

"Cái gì mà vô tư, trẫm cũng có cái tư của trẫm vì quốc gia!" Tiếng lật giấy vang lên rõ ràng, như từng đợt sóng triều, giọng của Hoàng đế cũng theo đó mà dâng lên: "Sóc Phương Bá, đứng lên nói chuyện."

Bảo Huyền Kính liền đứng dậy.

Tầm mắt của y cũng theo đó mà nâng lên.

Tấu chương chồng chất cao như núi, tựa một bức tường thành không thể xuyên phá.

Lòng dạ khó lường của bậc Thiên Tử, cũng được che giấu sau bức tường thành đó.

Y không tài nào nhìn thấu.

Y không vội nhìn.

"Tạ ơn Bệ hạ!" Y cao giọng đáp, lời tạ ơn vang lên đầy khí thế.

"Nghe nói ngươi vẫn luôn muốn gặp trẫm." Giọng Hoàng đế có chút phiếm đàm, không cao, ngữ khí tùy ý: "Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, lại không chịu ngồi yên trong phủ sao?"

"Kẻ nhàn rỗi chẳng khác nào lợn chờ làm thịt, việc vô sự chẳng qua là gió thoảng mây bay."

Bảo Huyền Kính ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: "Thần là cháu của Bảo Dịch, là Sóc Phương Bá thế tập được Đại Tề chính danh sắc phong, hưởng lộc Sóc Phương. Thần có tư cách dự thính Binh Sự Đường, là chính soái của quân Yên Lôi! Bệ hạ—"

Y hỏi: "Thần có nên nhàn rỗi không?"

"Tề có Cửu Tốt, dưới trướng Cửu Tốt còn có vô số binh sĩ. Tề lấy Lâm Truy để ngự thiên hạ, giàu có nhờ Đông Hải, uy chấn cả Nam vực, danh tướng hiền thần nhiều không kể xiết."

Hoàng đế nói một cách thản nhiên: "Sóc Phương Bá viễn chinh vất vả, nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi. Tề quốc đâu đến mức phải dựa vào một người mới tồn tại được, cũng không có ý bắt ngươi phải tận tụy đến hơi tàn."

"Đúng vậy, Sóc Phương ở trong Tề quốc, là Bá tước cao quý. Bảo thị nếu rời Tề, chẳng qua chỉ là một gánh hàng rong."

Bảo Huyền Kính cung kính nói: "Xưa nay quân thần một thể, Thiên Tử không thích kẻ cô thần, thần tử cũng không có mặt mũi nào mà lười biếng. Một khi đã không còn chí tiến thủ, ta nên ngồi yên trong phủ, chờ dây thòng lọng siết chặt, nhắm mắt lại, đợi lưỡi đao kề cổ."

"Nhưng thần lại nghĩ, cả cuộc đời rực rỡ của Bảo Huyền Kính này, phần lớn là do tổ phụ đã khuất tự tay vun đắp, phần còn lại mới là nỗ lực bao năm của thần. Nếu cứ thế qua loa mà kết thúc, thần làm sao có thể không phụ lòng người?"

Y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vương miện của Thiên Tử: "Quốc gia… lại làm sao để không phụ lòng tổ phụ của thần, cùng bao đời liệt tổ của Bảo thị đã vì nước hy sinh?"

Câu hỏi này quả thực sắc bén. Nhất là khi lấy Bảo Dịch làm mũi nhọn, không thể xem thường.

Hoàng đế tạm thời buông tấu chương trong tay, gác cả bút son sang một bên.

"Bảo Dịch là quốc thần, là công thần đã khuất của Đại Tề. Việc người chết ở Đông Hải, đã có Điền An Bình bị giam vào thiên lao, có Trịnh Thương Minh chủ trì xét xử, chính là để giữ gìn quốc pháp và công đạo."

"Còn việc vì sao quốc thần của trẫm lại chết ở Đông Hải, rốt cuộc vì sao mà đi, lại vì ai mà chết… Trẫm cũng không truy cứu đến cùng. Suy cho cùng, đó là lựa chọn của ông ta. Trong tình huống không tổn hại đến quốc sự, trẫm cũng thương xót ông ta." Ngài từ sau bàn dài đưa tới một ánh mắt không chút cảm xúc: "Bảo Huyền Kính, ngươi cho rằng, quốc gia phải làm thế nào mới được xem là không phụ lòng bao đời trung liệt của Bảo gia?"

Bên trong Đông Hoa Các, ánh đèn không sáng tỏ như bên ngoài.

Thứ ánh sáng mờ ảo ấm áp, trong mắt Bảo Huyền Kính, lại là ánh tà dương của hoàng hôn.

Từ khi y đầu thai vào Bảo gia, đã làm ra đủ mọi chuyện. Hoàng đế có lẽ ban đầu không biết.

Nhưng sau khi thân phận Bạch Cốt hàng thế thân được xác định, truy ngược lại quá khứ… thì Bảo Huyền Kính y gần như là trong suốt!

Vĩnh viễn đừng bao giờ nghi ngờ năng lực khống chế quốc gia của vị bá chủ Thiên Tử này.

Từ góc độ quốc gia mà nói.

Có lẽ vào thời điểm y đầu thai thành Bảo Huyền Kính, nếu bị phát hiện rồi giết đi, mới là lựa chọn tốt nhất cho Bảo gia.

Như vậy, Bảo Dịch sẽ không chết, Bảo gia cũng sẽ không sa sút thêm nữa.

Chỉ cần Bảo Dịch còn sống, Bảo gia sẽ còn hy vọng.

Mà ngày nay… chỉ có Bảo Huyền Kính y có thể gánh vác tương lai của Bảo thị.

Y hưng thì tộc thịnh, y vong thì tộc diệt. Đây cũng là lựa chọn mà Bảo Dịch đã đưa ra ở Đông Hải.

Nhưng lúc đó, Bảo Dịch chắc chắn không ngờ rằng, dù ông đã hy sinh bản thân để che đậy cho cháu trai, về lý thuyết đã không còn bất kỳ sơ hở nào… lại vẫn có một kẻ ngoại lệ siêu thoát, ném toẹt thân phận của Bảo Huyền Kính ra trước mặt mọi người.

Hoàng đế đã nhắc đến chuyện Đông Hải, Bảo Huyền Kính tự biết không thể may mắn thoát được nữa.

Đêm khuya vào điện yết kiến, y vốn cũng chẳng ôm lòng may mắn.

Chuyện đã đến nước này, còn có đường lui sao?

Thất Hận đáng chết, Trọng Huyền Thắng đáng chết… thế giới đáng chết này, đã cho y đường lui hay chưa?

"Bệ hạ! Bảo gia nhiều đời nhận hoàng ân, đời đời báo quốc, thần sinh ra là người Tề, sống vì việc của Tề. Hai mươi hai năm qua, mọi nơi vì Tề mà lo, mọi việc vì Tề mà tranh."

Bảo Huyền Kính tiến lên một bước, thân hình thẳng tắp: "Nay đến Thần Tiêu lại rơi vào bước đường cùng, mất đi Long Môn lại bị rút mất thang trời. Thần chỉ có một lời—"

Vị Sóc Phương Bá trẻ tuổi, như cây tùng xanh thẳng đứng, anh tư bừng bừng: "Võ An đã rời bỏ đất nước, Sóc Phương vẫn một lòng trung với quốc gia! Ngài sẽ chọn thế nào?" Một Khương Vọng đã rời khỏi Tề quốc, và một thiên kiêu đương thời đời đời trung thành với Tề quốc, nguyện ý tiếp tục phấn đấu vì Tề quốc, làm mọi việc vì Tề quốc, đây vốn không nên là một sự lựa chọn.

Đây cũng là lý do quan trọng vì sao Bảo Huyền Kính, dưới tình huống lai lịch đã bị bại lộ, vẫn kiên quyết phân rõ giới hạn với Thất Hận, kiên định không thay đổi đứng về phía Tề quốc.

Nhưng Khương Vọng đối với Tề quốc mà nói, quá đặc thù…

Đặc thù đến mức y ngồi trong phủ Sóc Phương Bá, lúc nào cũng cảm thấy có thể sẽ có một tờ thánh chỉ, áp giải y ra pháp trường, đưa đến dưới đao của Khương Vọng.

Chính vì đã sống ở Tề quốc hai mươi hai năm, kinh doanh ở Lâm Truy hai mươi hai năm, y mới khắc sâu một điều, người Tề chưa bao giờ quên đi người đã giành được ngôi vị đầu bảng của Hoàng Hà hội, người được mệnh danh "thiên kiêu của Tề thắng thiên kiêu của thiên hạ", Khương Thanh Dương.

Về sau, dù có xuất hiện thiên kiêu kiệt xuất đến đâu, cũng không tránh khỏi bị đem ra so sánh với người đó.

Càng đứng trên đỉnh cao, lại càng ở trong cái bóng của người đó.

Nhưng cái bóng này, nên bị xé nát.

Hoàng đế nên tỏ thái độ!

Nếu không, y sẽ phải lo sợ đến bao giờ? Hy vọng của y cũng sẽ tan biến trong sự lo sợ.

"Triều thần đều nói ngươi giống Quan Quân, chính ngươi lại luôn nói mình học theo Võ An. Nhưng ngươi chẳng giống Quan Quân, mà cũng chẳng giống Võ An."

Hoàng đế nhìn sâu vào Bảo Huyền Kính, cuối cùng nói: "Ngươi không nên hỏi như vậy."

Bảo Huyền Kính im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhếch môi, cười để lộ hàm răng trắng bóng.

Chỉ đổi lại được một câu trả lời như vậy!

Hai mươi hai năm kinh doanh, quả thực có chút nực cười.

Y đã bỏ ra hai mươi hai năm giả vờ trung thành, rốt cuộc là cho ai xem?

Kẻ được xưng là Đãng Ma kia, tổng cộng mới ở Tề quốc được bao nhiêu năm?!

Hoàng đế lại không cười.

Đông Hoa Các trong lòng nhiều người đều rất đặc thù.

Nhưng đối với Đại Tề Thiên Tử, sự đặc thù của nó chỉ nằm ở chỗ… đây là một nơi để đọc sách. Bản thân ngài không bao giờ rời tay khỏi sách, bên trong Đông Hoa Các chất đầy sách, mỗi một cuốn đều đã sờn cũ. Ngài xem việc đọc sách là một sự thư giãn sau chính vụ, cùng người đương thời tranh đấu, cùng tiền nhân luận bàn, niềm vui vô tận.

Con trai trưởng của ngài cũng thường đọc sách ở đây, mỗi khi ngài bãi triều nghỉ ngơi, liền thuận tiện khảo bài vở của nó. Sau này đến Khương Vô Khí, từ trong bụng mẹ đã mang theo hàn độc, sống nay chết mai, ngài cũng thường giữ nó bên mình, tự mình chăm sóc. Sách ngài đã xem qua, Khương Vô Khí đều biết lật lại một lần.

Đông Hoa Các sở dĩ là một gian sương phòng có lò sưởi, chính là để dưỡng cái hàn thể của Khương Vô Khí.

Ngài vốn dĩ không muốn nói thêm điều gì.

Nhưng bây giờ nhìn người trẻ tuổi trong điện, trong lòng lại nổi lên ý muốn điểm vài câu.

Có lẽ, là vì nơi này là Đông Hoa Các!

"Giữa Bảo Dịch và Điền An Bình, dù có chọn một vạn lần, trẫm vẫn sẽ chọn Bảo Dịch. Dù đó là một Bảo Dịch đã chết."

"Sự lựa chọn này không nằm ở thực lực của hai bên, tương lai, hay bất kỳ giá trị nào khác, mà nằm ở ý nghĩa của chính sự lựa chọn."

"Trẫm vĩnh viễn lựa chọn trật tự quốc gia, lựa chọn lòng trung thành với đất nước. Lựa chọn một người luôn đặt Tề quốc ở trong lòng." Hoàng đế chậm rãi nói: "Còn về ngươi và Khương Vọng… đó căn bản không phải là một sự lựa chọn."

"Khương Vọng sẽ làm thế nào, hắn đã dùng cả con đường mình đi để đưa ra đáp án. Bảo Huyền Kính sẽ làm thế nào, hai mươi hai năm ở nhân gian này, ngươi cũng đã cho ra đáp án."

"Trẫm có thể nghi cả thiên hạ, nhưng sẽ không nghi ngờ hắn."

"Trẫm có thể tin cả thiên hạ, nhưng không thể tin ngươi."

"Ngươi nói xem, đây có được coi là một sự lựa chọn không?"

"Sao ngươi lại dám hỏi như vậy?"

Khương Vọng dù có là du hiệp siêu thoát, cũng là một kẻ siêu thoát lòng hướng về Tề quốc, sẽ không xem Tề quốc như cỏ rác.

Còn Bảo Huyền Kính thì sao?

Trước khi y siêu thoát, Hoàng đế có lòng tin điều khiển được con dao này. Sau khi y siêu thoát, Hoàng đế cũng không tin y sẽ vì Tề quốc mà làm được điều gì.

Ngày nào đó tôn ti đảo ngược, nói không chừng Bảo Huyền Kính y, cũng sẽ bắt Đại Tề Thiên Tử phải đứng ngoài cửa chờ!

"Ta dám hỏi như vậy, là vì ta vẫn còn kỳ vọng vào ngài."

Bảo Huyền Kính cao giọng: "Ta kỳ vọng vào một vị bá chủ Lục Hợp chân chính, có đủ bản lĩnh để bảo vệ trung thần của quốc gia! Khương Vọng dù có tốt đến đâu, hắn cũng đã rời khỏi Tề quốc, đối với Tề quốc mà nói, hắn chẳng là gì cả."

"Còn ta, ta đã buộc chặt mình với Tề quốc, ta cũng có tiềm lực vô hạn, ta có thể vì Tề quốc làm bất cứ chuyện gì. Khương Vọng có thể làm vì ngài, ta cũng có thể. Khương Vọng không chịu làm vì ngài, ta lại chịu!"

Hoàng đế không một chút dao động nhìn y: "Tề quốc đương nhiên sẽ bảo vệ người của mình vào bất cứ lúc nào, tiền đề là ngươi phải làm đúng việc. Bảo Huyền Kính, ngươi có thể vì Tề quốc làm bất cứ chuyện gì, nhưng những việc ngươi làm, có phải đều là vì Tề quốc không?"

Bảo Huyền Kính lắc đầu bật cười: "Đúng sai dưới bậc thềm này thật sự quan trọng sao? Một vị bá chủ như ngài, một hùng chủ đương thời, đối nội tranh quyền, đối ngoại tranh quân, chẳng lẽ là vì luôn làm đúng mọi việc, mới đi được đến ngày hôm nay?"

"Mỗi người đều có con đường của riêng mình, người kia lại có bao nhiêu việc là vì Tề?"

"Bệ hạ, ngài nên có lựa chọn!"

"Nếu là lo ngại thực lực hiện tại của người kia…"

"Hoàng Hà hội lần trước, hắn đã khiến các nước kiêng dè, trong lòng bệ hạ lẽ nào không rõ!"

Y tiến về phía trước: "Hiện nay sáu đại bá quốc đang chủ đạo chiến trường Thần Tiêu, trong lúc đại chiến, để hắn xảy ra chút chuyện, có gì khó đâu?"

Thiên Tử từ trong chồng tấu chương cao như núi rút ra một bản đã phê duyệt xong, đưa ra trước mặt Bảo Huyền Kính: "Tình báo chiến trường mới nhất— Khương Vọng đang ở [Đại Xích Hư Kiếp Chí Chân Thiên] quyết chiến với Hổ Bá Khanh và Đế Ma Quân, một kiếm đối đầu với hai vị Đại Thánh của yêu ma!"

"Vì tinh không ngăn cách, tin tức truyền về chậm, hiện vẫn chưa có kết quả."

"Nhưng Phong Hoa chân quân đang trên đường đến, Bác Vọng Hầu cũng đã chỉ huy quân đội sẵn sàng."

Thân hình ngài hơi nghiêng về phía trước, như muốn nhìn rõ người trước mặt là một kẻ thế nào, đang suy nghĩ những gì. "Ngươi nói xem… trẫm nên giúp ngươi đối phó một người như vậy? Lại còn là trên chiến trường chủng tộc?"

"Đối đầu với những đối thủ như vậy, hắn không chết cũng tàn phế!" Bảo Huyền Kính bình tĩnh nói: "Trên cán cân của quân vương, chẳng lẽ thần không có sức nặng hơn sao?"

"Ngươi cho rằng hoàng đế là cái vị trí gì?"

Hoàng đế dường như khẽ cười một tiếng, nhưng quá nhạt, tựa như chưa từng xuất hiện. "Thiên hạ quan tâm đúng sai, trẫm liền nhất định phải quan tâm."

"Lòng của thiên hạ, nên là lòng của quân vương!" Bảo Huyền Kính cuối cùng cũng đưa ra điều kiện thực sự: "Từ đỉnh cao nhất đến siêu thoát, chỉ cách một bước, nhưng cũng là vĩnh viễn xa cách. Khương Trấn Hà trông có vẻ rất gần, nhưng vẫn xa vạn dặm không thể đo lường. Bệ hạ nên hiểu rõ, thần mới là người gần với cảnh giới đó hơn. Giả sử ta thành siêu thoát, thì sự hụt hẫng của Tề quốc có thể bù đắp, ngài vẫn có cơ hội tranh đoạt Lục Hợp!"

Thiên Tử dường như thở dài: "Trẫm nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi hình như chẳng để vào tai."

"Trẫm đã nói gì?"

"Lòng của Thiên Tử, chính là lòng của thiên hạ."

Ngài vung tay áo, đem một chồng tấu chương trên bàn, toàn bộ đẩy xuống đất!

"Ngươi xem—"

"Tề quốc đã đưa ra lựa chọn."

Ánh mắt Bảo Huyền Kính nhạy bén đến mức nào, tấu chương rơi vãi đầy đất dù lộn xộn, một khi đã không còn sự che chắn của Hoàng đế, liền lọt hết vào mắt y.

Y nhìn thấy từng trang từng trang tấu sớ với lời lẽ kịch liệt, như thể đều đang lo lắng Hoàng đế sẽ đưa ra lựa chọn ngu xuẩn— và Bảo Huyền Kính y chính là phía sai lầm. Từng chữ từng câu, đều nhắm vào y.

Triều nghị đại phu Dịch Tinh Thần— « Gián Thượng Thư ».

Tổng đốc duyên hải Diệp Hận Thủy— « Trục Minh Thần Thư ».

Định Viễn Hầu Trọng Huyền Chử Lương— « Chó hoang sủa nơi Lâm Truy, cắt đầu cũng chẳng yên trong vỏ kiếm ».

Quận thủ Tĩnh Hải Yến Phủ— « Quốc mất Võ An, đường mất Bạch Cốt ».

Trong đó, lời lẽ nặng nề nhất lại là tấu chương của Tồi Thành Hầu Lý Chính Ngôn, tiêu đề là « Thời không anh hùng, lại để dã hồn thành danh! »

Không nói thời không có anh hùng,

Mà là nói quốc gia này đến cả một kẻ tầm thường cũng không có rồi! Lại phải để một U Minh thần linh hàng thế thân đến làm trụ cột quốc gia!

Xứng đáng làm trò cười cho thiên hạ!

Giọng Hoàng đế vang lên: "Cả triều dâng gián thư gần trăm phong."

"Trong đó không thiếu những nhân vật quyền lực nhất của Chính Sự Đường và Binh Sự Đường."

"Đây là khi thân phận Bạch Cốt Tôn Thần chuyển thế của ngươi, còn chưa được công khai."

"Năm xưa Khương Vọng thề tru tà giáo, cả Đông Quốc chung sức đuổi Vô Sinh Giáo, chỉ trong một đêm, tà đạo tuyệt tích."

Ngài hỏi: "Còn cần trẫm ra ngoài triều chính nghe xem, bách tính Đông Quốc thiên vị ai hơn không?"

Bảo Huyền Kính xem xong những thứ này, nghe xong những thứ này, lại chỉ nói: "May mà hắn đã rời Tề! Nếu không, bệ hạ ngài làm sao có thể yên gối?"

Thiên Tử nhất thời cũng trầm mặc!

Đứng ở góc độ của một bậc nhân quân, một thần tử như Bảo Huyền Kính, quả thực dễ dùng hơn Khương Vọng nhiều.

Bảo Huyền Kính nói cũng không sai.

Chính vì Khương Vọng đã rời Tề, ngài mới có thể nói ra câu kia "Nghi thiên hạ cũng không nghi hắn".

Biết bao kẻ nửa đời trung lương, đến khi có quyền lại thành gian nịnh. Biết bao đại gian mà như trung!

Hạ Sùng Hoa trước khi thí quân, cũng được xưng là thánh hiền đương thời.

Thiên Tử há có thể không nghi ngờ?

Đêm nay thực sự dài đằng đẵng.

Hoàng đế khẽ thở dài một hơi: "Có lẽ ngươi chẳng làm gì sai cả." Ngài trên chiếc bàn lộn xộn, giơ tay áo lên: "Nhưng ngươi không nên thừa nhận mình là Bạch Cốt."

"Ta không thừa nhận!" Bảo Huyền Kính cao giọng!

"Ngươi không thừa nhận sao?" Hoàng đế nhìn y.

Bảo Huyền Kính ngẩn người, rồi lắc đầu tự giễu cười: "Đúng vậy, bây giờ ta thừa nhận."

"Trở về đi." Hoàng đế cuối cùng cũng mất đi hứng thú nói chuyện, một lần nữa mở ra một bản tấu chương, một lần nữa nhấc bút son: "Trong phủ có người đang chờ ngươi."

Bảo Huyền Kính cô độc đứng trong điện, tầm mắt hướng về phía trước, vừa vặn nhìn thấy tấm bình phong đá, vừa vặn đối diện với bức chúng sinh đồ trên đó.

Y lắc đầu, rồi lại cười.

Đông Quốc mênh mông, tự có chế độ của nó.

Thiên Tử là người bảo vệ kiên quyết nhất cho chế độ đó.

Hoàng đế muốn giết Điền An Bình, nhưng sẽ không tự mình cầm đao.

Mà là để Trịnh Thương Minh đi xét xử. Muốn minh chính điển hình, công khai công chính, muốn thiên hạ tâm phục khẩu phục.

Cuộc đối thoại đêm nay ở Đông Hoa Các, cả hai bên đều không đạt được mục đích.

Nhưng Hoàng đế cũng sẽ không tự mình ra tay giết Bảo Huyền Kính y.

Bảo Huyền Kính có thể chết, nhưng thân phận Bạch Cốt hàng thế thân, không thích hợp để công bố ra ngoài.

Vậy thì tối nay, ai đang chờ y trong phủ?

Bảo Huyền Kính trong đầu chỉ thoáng qua một suy nghĩ, rồi liền bỏ qua vấn đề này.

Bởi vì y không có ý định trở về.

Y cười, cười lớn.

Cười chính mình tính toán quá thông minh, cười thế gian này ai cũng không phải kẻ ngốc.

Hợp tác với Thất Hận, là nuôi hổ trong nhà. Hợp tác với Khương Thuật, cũng chẳng có gì khác biệt.

Suy cho cùng, là do khi y mới nhập vào thân người này, tầm nhìn quá cao, khinh thường nhân gian, để lại những sơ hở không thể bù đắp. Kết quả càng vá càng rách, thậm chí còn bị [Chấp Địa Tạng] tác động, lọt vào mắt Thất Hận.

Nếu ngay từ đầu y đã vứt bỏ hết quá khứ, thành thành thật thật làm một người cháu hiền của Bảo Dịch, đi theo quỹ đạo của một công tử thế gia, ai có thể bắt được y? Quay đầu nhìn lại chuyện xưa, khó tránh khỏi tiếc nuối.

Nhưng trải qua tiếc nuối, mới thật sự hiểu được "nhân sinh".

Ngừng cười, Bảo Huyền Kính mở miệng nói: "Thần khi quân là tử tội, vậy quân lấn thần thì sao?"

"Bệ hạ để ta chờ trong phủ, là đang chờ kết quả từ Chí Cao Thiên Cảnh. Khương Vọng nếu không may thất bại, thành Phong Lâm tự nhiên không ai nhớ tới, phiền phức trên người ta cũng sẽ không còn. Ấy vậy mà lại ở đây nói chuyện đúng sai!"

"Nhưng ngài cảm thấy Khương Vọng sẽ thắng."

"Ta xem hắn là đối thủ, sao lại không tán thành chiến thắng của hắn? Ta không thể đợi thêm nữa, nhất định phải vì mình mà tranh đấu."

Y cắn răng: "Đây là lý do ta đến trước mặt ngài."

"Can đảm đáng khen, vô cùng thông minh." Hoàng đế vừa nhìn tấu chương vừa nói: "Chỉ là hẹp hòi một chút."

Cũng không biết là đang đánh giá phong tấu chương kia, hay là đánh giá Bảo Huyền Kính.

"Đúng vậy, ta đương nhiên hiểu ý của ngươi."

Bảo Huyền Kính nhìn vị Đại Tề Thiên Tử sau bàn dài, cười một cách đau thương: "Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ để lại cho ta một con đường: để ta dâng hiến hy vọng siêu thoát của mình, giao nó cho Tề quốc. Mà ta chỉ có thể mặc cho người xâu xé, dùng sinh mệnh không còn giá trị lợi dụng của mình, để thử thách xem ngươi với tư cách là hoàng đế có giữ chữ tín hay không."

"Dù lần này may mắn sống sót, cũng chỉ có thể chờ đợi một cơ hội khác, chờ sau khi ngươi siêu thoát, có lẽ sẽ có chút thương hại."

Y đột nhiên lại tiến về phía trước: "Khương Thuật— ngươi nghĩ ta đến nhân gian này để làm gì!?"

Từ khi vào điện đến giờ, y đã tiến lại gần Hoàng đế bốn bước.

Đây là một khoảng cách rất không cung kính.

Đương nhiên, sự không cung kính của y đã thể hiện ngay từ trong cách xưng hô.

Nhưng ánh mắt của Hoàng đế chỉ dán vào tấu chương, chưa từng di chuyển nửa phần, bút son trong tay nhẹ nhàng khoanh tròn một điều mục, lật sang trang khác.

Ngài thuận miệng nói: "Ngươi nếu không bước bước này, Linh Trá là giới hạn cao nhất của ngươi, Huyết Lôi Công là kết cục của ngươi."

Cái gọi là "U Minh thần linh", trong thời đại U Minh hợp thế hiện nay, thực sự cũng không khó giết!

"Vậy vi thần đổi một câu hỏi khác." Bảo Huyền Kính lần cuối cùng tự xưng thần, y chắp tay, cuối cùng ngước mắt lên, ngông cuồng và phóng túng, nhìn thẳng vào mặt của Đại Tề Thiên Tử.

Bóng tối sau rèm châu trên vương miện, lần đầu tiên bị y xua tan!

Vị hoàng đế này có tướng mạo của một người trung niên. Ngũ quan cân đối, thời trẻ chắc chắn là một mỹ nam tử. Bây giờ thêm dấu vết của gió sương, lại càng có phong thái và khí độ, thỉnh thoảng toát ra sức hấp dẫn.

Và y hỏi—

"Năm xưa ngài thân chinh [Chấp Địa Tạng] để cầu Võ Đế siêu thoát nhưng không thành công… Vết thương cũ, nay đã khỏi chưa?"

***

Từ "thiên vị (偏颇)" có thể truy nguyên từ Thượng Thư · Hồng Phạm với câu: "Vô thiên vô bì, tuân vương chi nghĩa" (Không thiên vị, không lệch lạc, tuân theo nghĩa của bậc vương).

Trong đó, chữ "陂" thông với "颇".

"Thiên tâm tự bì" (偏心自陂) chính là nghĩa ấy: vì có lòng thiên vị mà lệch khỏi chính đạo. Hiểu theo mặt chữ thì biết ý.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kiếm Hiệp: Đại Đường Song Long (Dịch)
Quay lại truyện Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Minh Hoàng Trần

Trả lời

3 ngày trước

Chap 39 cả chương bị đưa vào "" nên tưởng có người dùng ngôi thứ nhất kể lại ad fix nhé ^^

Ẩn danh

Đặng Thanh Bình

Trả lời

1 tuần trước

Bản dịch của bạn thực sự chất lượng và tâm huyết, không thua kém bất kỳ bản dịch nào khác. Mình rất mong bạn sẽ tiếp tục gắn bó với bộ này. Nếu được, mình muốn gửi chút donate để bạn có thêm động lực giữ lửa.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

Cảm ơn bạn nhé. Bạn nhấn vào tài khoản mình là thấy thông tin donate ạ.

Ẩn danh

Judele

Trả lời

2 tuần trước

Bản dịch của bạn chẳng thua kém gì bản dịch trả phí của BNS mình đọc bấy lâu nay, bạn còn dịch nhanh hơn họ. Cảm ơn bạn.

Ẩn danh

Lê Tiến Thành

Trả lời

1 tháng trước

Góp ý: Từ Minh của Tẩy Nguyệt Am là diễn đạo nhé ad "Làm Duyên Không cùng Từ Minh tề tụ, cái này trong lịch sử dãi dầu sương gió tông môn, cũng đã lấy ra mạnh nhất nội tình. Tẩy Nguyệt Am là đã làm tốt không tiếc một trận chiến chuẩn bị! "

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Ok bạn mình đã sửa, một số là dữ liệu cũ chưa cập nhật tới chương mới nhất.

Ẩn danh

Artorias1502

Trả lời

1 tháng trước

Mọi người cho mình hỏi thần thông hoạ quả, hoạ quốc là gì vậy?

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Là có thần thông đó mà tham gia diệt một quốc gia hay tông môn sẽ được trả về tư nguyên để up cấp, kiểu vậy.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

1 tháng trước

Tất nhiên mình làm không được chất lượng như người ta rồi lên mới để miễn phí thôi. Mọi người có thể sang các trang trả phí để đọc để đỡ bị khó chịu, cũng nhiều trang app đăng á.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

2 tháng trước

Mọi người đọc chương nào lỗi hoặc sai thứ tự báo mình số chương mình sửa ngay nhé.

Ẩn danh

hii

Trả lời

2 tháng trước

Chap 2026 không có nội dung.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Đã sửa.

Ẩn danh

Bảo Phan Hồng

Trả lời

2 tháng trước

Cần spoil: Điền An Bình có kết cục chưa vậy mn

Ẩn danh

Phan Dan

Trả lời

3 tháng trước

"Triêu văn đạo, tịch khả tử", cái chết của LSH ngay lúc thành đạo đã được ấn định từ trước rồi