Logo
Trang chủ
Chương 87

Chương 87

Đọc to

E: A biết cái gì...lại lép bép cái miệng.

A: Có tật giật mình mà.

E: Bà về đi..ở đây có A lo cho tôi rồi..có gì xin phép mấy giáo viên cho tôi nghỉ mấy hôm.

EB: Lúc sáng tôi xin cho ông rồi ông yên tâm mà dưỡng bệnh..bây giờ ông thấy đau nhiều không?

E: À chả thấy sao cả (Thực chất là đau thấy mẹ..)

EB: Chiều anh chị qua thăm ông, anh chị giờ đang đi làm nên chưa lên được.

E: Tôi lại làm phiền mọi người rồi...mà bà đừng có báo gì về nhà tôi đấy...tôi sợ mẹ tôi lo rồi cất công vào tận nơi..bà đi xa không có được.

EB: Tôi tưởng Linh nó báo rồi nên tôi không báo.

E: Ừ thế thì tốt rồi..đừng có báo về đấy...mà thôi bà về đi..để tôi ngủ giấc.

EB: Ông đuổi tôi à?

E: Ừ...về đi..bà ở đây giúp được gì cho tôi đâu mà ở.

EB: Tôi không về (EB nó cúi gằm mặt xuống).

E: Ơ hay là để tôi ngồi dậy đuổi bà về?

EB: Thôi được rồi để tôi về..chiều tôi mang cơm lên cho ông.

E: Bà về lo học hành đi..ở đây có anh chị lo cho tôi rồi..chiều bà không cần nấu cơm cho tôi đâu, chiều khỏe rồi tôi tự đi ăn được.

EB: Nhìn ông thế kia có lết đi được không mà tự đi?

E: Thôi bà về đi..phiền quá..có anh chị lo cho tôi rồi.

EB nó phải lụi thụi ra về..em chẳng muốn để nó hay ai thấy em thế này cả...nhìn thê thảm quá.
Người thì đau ê ẩm..đầu thì tê chẳng có cảm giác..đúng là gặp chó rồi đen như chó vậy :sosad:

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta: Chúng ta - Thanh xuân
Quay lại truyện Yêu con gái của Anh!!!
BÌNH LUẬN