"Mẹ nói với mày lâu rồi, không phải bây giờ mà rất nhiều lần rồi. Ngày xưa mày yêu cái Quỳnh Nga thì mẹ không nói, hồi đó sinh viên mẹ không nói. Nhưng giờ mày phải rõ ràng cho mẹ."
"Mẹ bảo giờ con phải rõ ràng làm sao. Trang thì cứ tưởng con chưa có người yêu, mà lúc nào cũng bám lấy con. Giờ mà nói ra thì khéo mất cả em gái, mất cả bạn."
"Linh Nga thì mẹ không lo, với tính cách của Linh Nga thì nếu mày bỏ nó thì nó cũng ngậm ngùi thôi. Còn cái Trang mẹ sợ nó lại làm liều, ảnh hưởng đến cả nó, cả mình. Còn cái chuyện làm ăn ở công ty nữa, mẹ lo lắm. Mà thật sự mẹ cũng không muốn vì mẹ sợ mày một lần yêu con nhà giàu rồi. Mẹ nói nhỡ đâu đến lúc mày khó khăn thì sao. Nhà Trang thì mẹ nghe nói giàu lắm. Mẹ không cần giàu, mẹ chỉ cần vui vẻ, đầm ấm, chết có đem tiền đi được đâu."
"Vâng, thôi để từ từ con giải quyết."
"Bố đồng ý với mẹ con, con tự giải quyết sao cho ổn đi."
"Ơ cái ông này, tôi nói mãi giờ ông tự nhiên chen vào, xem phim thì xem phim đi."
"Tôi vẫn nghe bà với con nói chuyện mà. Theo kinh nghiệm của bố thì con cứ yêu hết mình người mà con đặt tình cảm vào đi. Chuyện vật chất không quan trọng, giờ không có tiền bố mẹ cho tiền con đi chơi với người yêu cũng được."
"Theo kinh nghiệm của bố, ông giỏi nhỉ. Dạy con vậy đấy."
Tôi phì cười, đúng là bố mẹ mình. Buồn cười mà không dám cười to.
"Thôi được rồi, bố mẹ để con lo. Con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện."
Sáng hôm sau, 6 giờ sáng còn đang ngủ thì có điện thoại.
"Alo."
"Anh dậy chưa?"
Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô