"Thôi, không cãi nhau với cô nữa, vào việc luôn, tôi cũng không có thời gian. Cô tính sao về chuyện hôm qua?"
"Tôi đúng là người có lỗi, anh xem hết bao nhiêu tiền tôi gửi, nhưng cũng tại anh chị một phần, chứ không phải lỗi tại tôi hoàn toàn, xe tôi cũng hỏng, người cũng bị thương."
"Rồi, bây giờ thế này. Tiền viện hôm qua hết gần ba triệu, cô xem hóa đơn rồi đấy, hóa đơn cô cầm, ba phần ăn nhẹ lúc điều trị xong cộng với lúc cấp cứu ba người. Tiền sửa xe hết năm trăm nghìn, nhưng thôi tôi bỏ qua tiền sửa xe, hai triệu rưỡi tiền viện phí cô lo."
Cô ta lôi ví ra, lục hết các ngăn được ba tờ năm trăm nghìn, với một tờ hai trăm nghìn, tiền lẻ không tính.
"Anh….có thể cho tôi nợ được không, ở đây tôi có gần hai triệu thôi." :sosad:
"Tôi không có thói quen làm phước cho người không quen biết."
"Thật sự tôi vừa mới rời công ty cũ, chưa tìm được việc làm mới. Tôi hứa sẽ trả anh đầy đủ. Nhưng mà ai bảo ai kêu chở vào cái bệnh viện đó làm gì cho đắt, thiếu gì bệnh viện đâu." - Mắt rơm rớm, bối rối nhìn tội lắm.
"Thì gần đấy có bệnh viện đó, với lại khám ở đấy sạch sẽ, chất lượng tốt."
"Nhưng anh phải biết khả năng chi trả của tôi có hạn thôi chứ."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kinh Dị: Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ