Linh Nga từ từ bước lại gần và ngồi xuống giường, tôi cũng đang ngồi trên giường và trùm một cái chăn từ hông trở xuống.
"Em định làm gì thế?"
"Anh hỏi gì lạ thế?" - Linh Nga ngạc nhiên hỏi lại.
"Em thích anh à?"
"Không" - cô ấy nghĩ một lúc mới nói.
"Nhìn mắt anh này."
Linh Nga ngẩng mặt lên và nhìn vào mắt tôi.
"Anh hỏi lại em thích anh hả?"
"Em không biết" - ngượng ngùng quay đi chỗ khác - "Mà lúc nãy anh bảo em rửa mặt tẩy son phấn làm gì vậy?"
"Anh thích nhìn em trong veo như thế này hơn" - tôi cười.
Linh Nga cũng cười theo.
"Thế bình thường em đen tối à?"
"Không đen tối nhưng lại làm cho người khác nghĩ đến những điều đen tối. Hiểu chưa?" - tôi lấy tay cốc đầu cô ấy.
"Em không hiểu đâu, em chậm hiểu lắm. Em đi nấu cơm đây."
"Này, anh đã cho em đi đâu?"
"Mẹ anh dặn phải nấu cho anh ăn hẳn hoi mà."
"Em không biết nói dối à, ngốc thế."
Tôi bật dậy khỏi giường, khoác vai Linh Nga đi ra ngoài quay sang và nói.
"Nay để anh nấu cơm đãi em."
"Em nghe lầm không đấy. Anh nấu cơm cho em?"
"Tất nhiên rồi, em ra xem ti vi hay ngồi máy tính đi, anh rửa mặt xong anh nấu cho."
"Được rồi, để em xem anh doreamon nghiêm túc trổ tài thế nào" - cười.
"Này nha, còn nói đến doreamon nữa là anh đuổi về đấy."
"Em mở máy tính xem doreamon đây" - nói xong Linh Nga chạy tọt ra bàn máy tính.
Đề xuất Voz: Ám ảnh