"Không có lỗi với tôi, nhưng người đang ngồi cạnh tôi đây này. Chị chắc vui lắm nhỉ, thoải mái lắm khi bỏ anh ấy mà đi. Giờ lại có can đảm ngồi ở đây. Buồn cười thật. Chị có biết hai năm qua anh ấy sống thế nào không? Chị có biết anh ấy thê thảm thế nào không?"
"Trang, Nga, hai người không nói nữa," tôi can ngăn.
"Em nghĩ thế nào thì tùy em. Em có người yêu thì em giữ. Còn hôm nay là Đức rủ chị đi ăn cùng nên chị mới đi. Còn anh Tùng, em..."
"Chị không phải giải thích đâu. Con người chị, gặp một lần tôi cũng đủ hiểu rồi."
"Em ơi, tính tiền," tôi gọi phục vụ.
"Xin lỗi, anh về trước đây," tôi nói với Đức.
Sau khi thanh toán xong, tôi kéo Trang ra về, bỏ lại Q. Nga ngồi đó. Vẫn cái bộ dạng trông đáng thương đó, nhưng nhìn cô ấy thực sự tôi chỉ cảm thấy một chút thương cảm, thêm chút hận thù chứ không còn chút cảm xúc nào nữa. Lúc về, tôi nói với Trang:
"Sao em xử sự như thế?"
"Em tức lắm," Trang nói to.
"Mình không nói thì họ mới sợ, mới nể, chứ mình nói hóa ra mình bằng họ à?"
"Nhưng mà em không chịu được. Mà tại sao anh cứ để cái ảnh đó ở trong phòng anh làm gì vậy?"
"Anh không biết."
Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thả Tại Nữ Ma Đầu Bên Người Vụng Trộm Tu Luyện