Lúc về, tôi có đưa Trang qua cửa hàng của thằng Vũ. Trên đường đi, Trang hỏi tôi:
- Anh, tí về nhà em ăn cơm nhé?
- Thôi, anh còn bao nhiêu việc ở nhà, để hôm khác vậy.
- Anh ngại bố mẹ em ạ? Không thì mình đi ăn ở ngoài cũng được.
- Ngại gì chứ, anh thật sự còn nhiều việc mà.
- Vâng, lúc nào em cũng thấy anh bận. – Trang phụng phịu.
- Buồn thì em rủ bạn bè đi chơi đi.
- Em đi chơi một mình chán lắm rồi.
- Đợt tới rảnh anh dẫn em đi đâu đó thích nhé.
- Em chẳng muốn đi đâu, hay cuối tuần em đến nhà, anh dạy em nấu ăn nha?
- Ừm – tôi ậm ừ cho qua chuyện.
Lát sau, đến cửa hàng thằng Vũ, tôi dừng xe cho Trang xuống. Nhìn qua khung cửa kính, tôi thấy Linh Nga đang nhìn ra. Đôi mắt cô ấy có vẻ buồn, nhìn mấy giây rồi cô ấy cúi mặt đi vào trong. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy nữa. Tôi không hề muốn cô ấy nhìn thấy tôi đi cùng Trang, cũng không muốn cô ấy phải buồn.
- Em vào đi, rồi tí tự bắt taxi về nhé, anh có việc phải đi rồi. – tôi nói với Trang.
- Vâng, bye anh.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)