"Tôi và Trang đến nơi thì thấy thằng Quân đã ngồi ở đó từ trước. Nhìn cái bộ dạng nhếch nhác của nó, ái ngại thay, tôi lại dẫn Trang đi cùng. Nhìn nó không khác gì một thằng nông dân, cái áo màu nâu trông lôi thôi cộng với khuôn mặt đen nhẻm, không ngờ là đợt này nó lại đen như vậy."
"Đến lâu chưa?" Tôi hỏi.
"Mới đến được 5 phút thôi, mà ai đây?"
"Chào anh."
"Ừ, chào em. Ủa mà ai đây, người yêu hả?"
"Không, đồng nghiệp cùng công ty."
"À thế hả, lâu lắm không gặp mày nhỉ. Gần một năm rồi còn gì."
"Ừ, trông mày đen quá, tình hình công việc ổn chứ?"
"Ổn, đợt này có khi tao về hẳn, không đi nữa."
"Sao thế, công việc có gì bất trắc à?"
"Không, thuận lợi, nhưng thầy u già cả rồi, về kiếm cô vợ rồi đẻ đứa con cho thầy u đỡ buồn."
"Cũng phải, ông anh mày vào Nam lập nghiệp, giờ còn mình mày ở nhà. Chứ mày mà đi nữa lúc thầy u ốm đau ai chăm."
"Đợt đi vừa rồi tao cũng không nghĩ là phải đi lâu như thế, nhưng cũng chỉ vì kinh tế khó khăn, vì miếng cơm manh áo phải đi thôi mày ạ. Với lại đi cũng ngộ ra nhiều thứ lắm."
"À quên, giới thiệu với em đây là Quân, bạn cùng lớp đại học của anh, mới theo công trình bên Lào về. Còn đây là Trang, đồng nghiệp cùng cơ quan của tao."
"Em chưa nghe anh Tùng nhắc đến anh bao giờ," Trang nói với điệu bộ khinh khỉnh.
Đề xuất Voz: Gái ở cạnh nhà