"Em đến đây để nói với anh vài điều. Hôm trước em đã bỏ lòng tự trọng để nghe anh nói, dù không nặng lời nhưng thực sự nó làm tâm lý em rất nặng nề."
"Thế trước khi cô đến đây, cô có nghĩ là cô đang bỏ đi lòng tự trọng lần nữa không?"
"Không, bởi vì lúc này em sẽ nói."
"Nói!" tôi lạnh lùng buông giọng.
"Hiện tại em không cần biết có bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh anh, không biết anh yêu ai, cũng không biết anh nghĩ thế nào về em. Có thể bây giờ trong mắt anh, em là đứa con gái không ra gì. Em chấp nhận. Kể cả có những kẻ muốn làm phiền em, muốn em không gặp anh nhưng em sẽ vẫn gặp."
"Hóa ra là chuyện Trang đến gặp cô à. Nếu là vì chuyện đó thì cho tôi xin lỗi."
"Không phải vì chuyện đó. Em không chấp một người ít tuổi hơn em, và cô bé đó cư xử như một đứa trẻ con. Em coi đó là chuyện bình thường."
"Dù sao thì Trang cư xử cũng không nên. Tôi nghe thằng Nhật nói lại rồi. Lần sau cô bé có tìm gặp cô thì mong cô đừng gặp nữa."
"Tại sao em phải làm thế? Em không làm gì sai trái với lương tâm cả."
"Tùy cô. Cô còn gặp Trang nữa là cô lại gặp phiền phức đó, mà cả tôi cũng đau đầu theo. Cho nên tốt nhất bây giờ là cô hãy đứng lên và đi về. Đừng gặp tôi và đừng gặp ai liên quan đến tôi nữa."
"Thế tại sao anh còn gặp người thân của em?"
"Ý cô nói là thằng Đức? Tôi gặp nó thì chẳng liên quan gì đến cô. Cô làm gì, sống sao tôi có thèm quan tâm đâu. Cô về hỏi nó xem tôi có hỏi thăm gì đến cô không. Cô đang ảo tưởng à?"
"Nhưng mà…"
Đề xuất Voz: [Review] Đời Lính