"Anh, chuẩn bị đi chưa?"
"Đi đâu cơ?"
"Ơ, Nhật nó chưa gọi điện cho anh à?"
"À, gọi rồi."
"Thế nó không nói gì với anh à?"
"À, có. Nó bảo đi ăn với nó cộng với người yêu nó."
"Ơ, thế nó không bảo có em nữa à?"
"À, có."
"Anh định câu giờ phải không?"
"Câu giờ ai cơ?" - Tôi tỉnh bơ.
"Thôi đi ông tướng, nghỉ làm đi! Em đã bảo mắt anh to như ốc bươu rồi, làm nữa mai nó lồi ra như quả bóng bàn cho xem."
"Nhưng mà chưa xong."
"Chưa xong cũng vứt đấy, anh không xuống là em lên phá không cho anh làm đâu đấy."
"Giỏi thì lên đây."
"Giỏi thì anh xuống đây. Lêu lêu."
Nhiều khi nói chuyện với cô bé, tôi lại phì cười. 5 phút sau, tự nhiên em Trang mở cửa phòng tôi, dáng vẻ hùng hổ đi vào, hai tay chắp vào hông, đứng trước bàn làm việc.
"Em lên rồi đây, anh có nghỉ không em còn biết lối."
"Nhưng mà…"
"Xùy xùy. Nhưng nhị gì! Em phá không cho anh làm nữa đó. Hết giờ làm việc rồi."
"Thôi cho em xin 10 phút nữa đi."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo