- Cũng không hẳn, mà chả biết nó ăn phải cái gì. Nó không vừa ý là nó cứ nói tao xơi xơi. Có xe không tự đi, còn bắt tao đưa đi làm, đã thế tắc đường không phải lỗi của tao nó cũng càu nhàu. Cái loại con gái như thế có mà "chống ế".
- Haha, mày làm gì nói quá thế, con bé nó hơi khó gần, quan trọng là hiểu tính nó thôi.
- Ừ, tao nhịn được mà. Nói thế thôi, chứ việc mình mình làm, tao cũng chẳng dám động vào con nhà giàu như nó. Gớm kinh hồn.
- Anh Quân công nhận dễ tính, hiền lành. Chẳng bù cho anh Tùng - Linh Nga đá mắt sang tôi.
- Ơ liên quan gì đến anh....
- Anh không biết đâu, anh Tùng còn đi đòi nợ, xong rồi còn....
- Thôi, em ăn đi, ăn, ăn đi. Tập trung chuyên môn đi - tôi gắp miếng thịt đút vào miệng Linh Nga, còn cô ấy cứ tủm tỉm cười.
- Thế à, có vụ đòi nợ cơ à, lúc khác kể anh nghe nha, kể ra bây giờ nó ngại - Quân trêu.
- Mày nữa, ăn cơm đi, hỏi nhiều.
- Ơ ngại kìa, mọi khi hổ báo lắm hôm nay biết ngại cơ à. À chết quên mất mẹ mày đâu.
- Mẹ tao về rồi.
- Chết, thôi để tí tao điện cho cô. Cô lên mà chẳng gặp cô được tí nào.
Cơm nước xong xuôi, tôi đưa Linh Nga về.
- Anh có vào nhà không?
- Thôi, em về nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm.
- Vâng, mà anh này. Có phải chị Q.Nga đến cty anh làm không? - Linh Nga ngập ngừng.
- Ơ, làm sao... em biết?
- Sáng nay mẹ nói với em, mẹ bực lắm nhưng em gàn nên mẹ không nói với anh.
- Sao mẹ biết nhỉ?
- Hình như chú Quang gọi điện. Chú bảo mẹ khuyên anh đừng bận tâm chuyện đó quá.
- Nhưng giờ em đang bận tâm đến đúng không?
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Hợp Pháp Tu Tiên, Dựa Vào Cái Gì Gọi Ta Ma Đầu?