"Không nhưng nhị gì, tao đã nói rồi. Anh em sống với nhau bao lâu tao còn không hiểu mày chắc, cho nên mày luôn rước cái thiệt vào người, lúc nào cũng lo cho anh em, lo cho người khác. Tiện đây nói luôn sang tuần rảnh ngày nào đi mua quần áo với tao."
"Không cần đâu!"
"Đi ra công trường mày cũng phải có cái uy anh em nó mới sợ, đi uống với khách hàng đôi lúc cũng phải nịnh nọt, nói chung là tao thấy mày phải thay đổi cái tác phong đi nhiều đấy."
"Ừ, thôi ngủ đi."
Sáng hôm sau thằng Quân đi làm từ sớm. Tôi và Linh Nga cũng dậy để chuẩn bị đồ đạc về nhà Linh Nga. Hai đứa bắt taxi ra bến xe để về quê Linh Nga.
Đến tầm trưa cũng về đến quê Linh Nga. Hiện lên trong mắt tôi là một khung cảnh yên bình. Đường vào nhà Linh Nga từ đường quốc lộ gần đó cũng ngắn. Ở đây là nông thôn nhưng đường xá cũng đẹp, thấp thoáng cũng còn vài rặng tre, nói chung là yên bình và tĩnh mịch so với quê tôi. Vào đến nhà Linh Nga thì thấy bố Linh Nga đang ngồi đọc báo.
"Cháu chào bác." Tôi chào to.
"Con chào bố."
"Ừ, hai đứa về đấy à."