"Ừ, mà dạo này công việc cháu thế nào?"
"Cháu thì lúc bận lúc không bác ạ. Lúc thì việc ngập lên đến mặt. Còn bình thường thì cứ túc tắc làm thôi ạ."
"Xây dựng mấy năm nay chết dí nhỉ. Có việc là ngon lành rồi."
"Dạ vâng, mấy năm nay kinh tế nó khó khăn, mà nguồn từ trên thì ít. Nhưng nói chung ông nào có quan hệ là có việc hết ấy mà bác. Công ty cháu thời gian đầu suy thoái cũng chững việc, nhưng giờ thì cũng đủ việc cho anh em làm."
"Thế cháu có làm ngoài không?"
"Dạ cũng có bác ạ, nhưng thỉnh thoảng thôi, vì việc ở công ty cháu cũng bận. Làm ngoài thì toàn người quen nhờ. Ví dụ như thiết kế nhà ở quê. Nó cũng đơn giản ấy mà bác. Còn trên Hà Nội nếu có làm ngoài chủ yếu cháu nhận làm nội thất thôi ạ. Chứ việc công ty cũng làm cháu quay như chong chóng rồi."
Ngồi nhâm nhi chén trà đàm đạo với ông bố vợ tương lai kể ra cũng có cái hay. Hai bác cháu đã gặp nhau từ trước nên cũng thoải mái chứ không có gì căng thẳng. Sơ qua về nhà Linh Nga, nhà cũng thuộc dạng khá giả, kinh tế chắc cũng vững. Căn nhà hai tầng nằm trên một thửa đất vuông vắn, rộng rãi.
Đang ngồi chơi thì có tiếng xe máy từ ngoài cổng đi vào. Phi vào tới sân, tôi thấy chiếc xe Future màu xanh đỗ xịch trước cửa. Một người phụ nữ dáng tròn trịa, trên thì bịt khẩu trang, còn mặc cái áo chống nắng trùm kín mít.
"Mẹ Linh Nga về đấy," bố Linh Nga nhắc.
"Thế ạ."
Mẹ Linh Nga bước vào cửa, bỏ cái khẩu trang ra. Xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ có đôi mắt rất sắc. Tôi đứng dậy.
"Cháu chào bác ạ!"
"Ừ, mà ai...."
Đề xuất Voz: Lần đầu bị xà tinh ám thân, buộc tôi phải kết hôn với cô ta!