Cái gì nóng chả ngon, hề!"
Linh Nga ngồi đợi tôi ăn xong.
"Phù, no quá."
"Anh ngồi đó nghỉ đi." Cô ấy đứng dậy định cầm bát đũa tôi vừa ăn xong.
"E hèm, ngồi yên! Không được đâu sói ạ. Để anh rửa."
Cô ấy lại mỉm cười, có lẽ do hành động của tôi.
"Vâng, em ngồi đây."
"Em là bà hoàng, muốn gì cứ bảo anh, không phải đụng chân đụng tay gì hết. Rõ chưa?"
"Dạ rõ. Hì. Nhưng mà nhiều lúc trông anh ghét lắm. Ghét ghét."
"Ủa sao ghét?"
"Em hổng có biết. Hì. Anh rửa bát nhé, em đi lau người."
"Ô tô hê."
Cái cảm giác chăm sóc người yêu lúc ốm nó lạ lùng lắm. Mình cũng quan trọng và cô ấy cũng quan trọng nữa. Cho nên tôi cũng chẳng ngại mấy cái việc cỏn con này. Miễn sao cô ấy vui vẻ là được rồi. Rửa bát xong tôi điện cho chú Quang.
"Chú nghe."
"Chú ạ, chú ơi cháu xin phép nghỉ đôi ba ngày."
"Có việc gì à?"
"Cũng không có gì quan trọng ạ, việc ở công ty thì cũng hòm hòm rồi. Người yêu cháu ốm nên..."
"Ừ, thôi cứ nghỉ. Có gì chú bảo anh em cho, cứ bảo là đi công tác nhé."
Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Đạo Đồ Thư Quán (Dịch)