Logo
Trang chủ

Chương 492

Đọc to

Đừng đặt cái tôi cá nhân lên quá, đôi khi sĩ diện bản thân không mua được hạnh phúc đâu."

Đúng là bố tôi. Nói không sai trật một chữ nào luôn! Chiều hôm đó Linh Nga ở nhà với mẹ tôi. Thấy ăn cơm xong là vào phòng thủ thỉ với nhau. Tôi thì gọi thằng Vũ ra quán cafe.

"Mày giỏi, bạn với chả bè thế đấy."

"Ơ cái thằng này, vừa mới gặp đã ý kiến ý cò rồi. Có chuyện gì?"

"Có cái nội thất cửa hàng mới không đẩy sang cho tao làm. Lại thuê thằng nào thiết kế à?"

"Ô, thằng này ấm đầu thật rồi. Mày quên tao học cùng lớp mày à. Trình anh không cao nhưng mấy cái nội thất đơn giản đó thì anh làm được."

"À ừ nhỉ. Quên mất, mày đi bán quần áo mấy năm, quên bố nó mất. Thế làm đến đâu rồi, có cần tao phụ gì không?"

"Không, gần xong rồi. Mà Linh Nga nhà mày ốm thế nào?"

"Hôm qua đi làm về xong ngất, chúng mày bóc lột sức lao động người yêu tao vừa thôi chứ."

"Thật à, chết. Nhưng cả ngày ngồi trong nhà, phòng điều hòa. Với lại sắp hết mùa khách cũng giãn, có vất vả bằng đợt hè mấy đâu."

"Đùa thôi, chắc lo lắng chuyện của tao với lại say nắng."

"Say nắng thằng nào à?"

"Say nắng theo nghĩa đen cơ mà, mày tưởng say nắng theo nghĩa bóng chắc. Đầu với chả óc. Mà tuần này không đi chơi được rồi. Để khi khác đi, bố mẹ tao lên với Linh Nga đang ốm."

"Đi đâu cơ?"

"Lần trước mày chả bảo đưa vợ con ra ngoại thành chơi còn gì."

"À ừ. Hôm qua Q. Nga nó rủ tao đi cafe nói chuyện."

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Công Khai Vật (Dịch)
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN