"Không, Trang nó sang đây ngoan lắm. Anh chị cứ nói quá. Có cô con dâu vừa xinh vừa giỏi như thế ai chẳng muốn."
"Thôi, giờ vợ chồng em phải đi có tí việc nữa, em xin phép. Hai bác nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, vậy chào anh chị."
"Cháu chào hai bác ạ."
"Ừ, Tùng với Quân mai nhớ qua nhé."
"Dạ vâng."
Thật ra không còn cách nào khác để bố mẹ tôi từ chối. Cho nên cách xử trí như thế là hợp lý. Đó chỉ là một chiêu hoãn binh.
Sau khi bố mẹ Trang về, bố mẹ tôi quay sang hỏi tôi:
"Ngồi xuống mẹ hỏi."
"Sao mẹ?"
"Thế giờ mày tính thế nào?"
"Thế nào là thế nào mẹ?"
"Ơ mày không định cưới vợ à?"
"Ôi dào, vợ với chả con sốt cả ruột."
"Vậy mày để bố mẹ Trang sang đây nói như thế, đẩy bố mẹ vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Ai đỡ được cho mày?"
"Thì bố mẹ chả đẩy sang cho con còn gì. Bố mẹ chẳng bảo để con quyết định còn gì."
"Tùng, không được nói với mẹ thế." – bố tôi có vẻ không hài lòng.
"Con mệt mỏi lắm."
"Bố biết, bố mẹ đẻ ra con bố mẹ biết tính con thế nào. Giờ bố hỏi con vài điều. Thứ nhất là con yêu Trang hay yêu Linh Nga?"
"Linh Nga ạ."
"Thứ hai là con định lấy Trang hay lấy Linh Nga?"