"Cũng không hẳn. Mà Q. Nga...."
"Chị ấy sao, anh cứ ấp úng thế."
"Chuyện này anh chưa kể với em. Hôm trước cô ta có sang đây. Cô ta đang bị tim, sắp mổ. Tinh thần có vẻ không ổn định cho lắm. Hôm nay Đức gọi anh đi uống nước muốn anh động viên..."
"Em hiểu rồi. Anh đang áy náy với em đấy à?"
"Anh chỉ muốn hỏi ý kiến em. Bởi vì em là người quan trọng với anh, còn cô ta..."
"Anh đúng là, em không đến nỗi ghen tuông và buồn vì mấy chuyện đó đâu. Anh cứ làm đúng theo lương tâm của anh. Dù sao ngày trước hai người cũng đã từng yêu nhau."
"Anh chỉ muốn em biết là anh không hề có ý gì và anh không muốn em phải buồn nếu anh...."
"Em hiểu mà. Em không cản anh. Vì em tin anh. Nên anh đừng làm em thất vọng. Hôm nay em nói với anh một điều."
"Hả?"
"Người em yêu, người yêu em - là anh - em sẽ không đứng nhìn anh nữa, bởi vì em biết rất có thể sẽ có một lúc nào đó anh bỏ em mà đi. Cho nên dù có thế nào em sẽ giành lại anh bằng mọi giá. Em sẽ giành lại tâm hồn của anh chứ không phải thể xác của anh."
"Em nói gì lạ thế."
"Chỉ là em muốn anh biết em không phải người yếu đuối như anh nghĩ thôi. Em chỉ muốn hạnh phúc thôi mà."
"Đừng làm anh sợ chứ. Có cần phải mạnh mẽ thế không?"
"Em không biết, nhưng em tin những gì em làm là đúng. Và em cũng tin anh, những gì anh làm cho tương lai của hai đứa cũng sẽ đúng. Cố lên, cố lên."
"Ừ." (tôi nhoẻn miệng cười)
Tôi ôm trọn cô ấy trong lòng. Nhưng sao hôm nay cô ấy lại có một cái suy nghĩ lạ lùng thế chứ. Nó làm tôi hơi bất ngờ và thực sự nó đang đánh vào tâm lý tôi. Có một cái gì đó rất lạ mà tôi không biết nó là gì. Hay là con gái lúc mạnh mẽ thì như thế nhỉ. Chưa bao giờ tôi thấy Linh Nga lại phản ứng với tôi một cách cứng rắn như vậy.
"Anh này, anh có sợ mất em không?"
"Có chứ, hỏi lạ."
"Hì, vậy mà em đang sợ mất anh đấy."
"Lại nói linh tinh rồi. Nhưng anh hỏi em một điều em phải trả lời thật."
"Vâng. Anh hỏi đi."
"Có hay khóc một mình vì anh không?"
Linh Nga gật đầu.