Vào đến cửa thì bố và mẹ tôi đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi.
- Về rồi à con? – Bố tôi nói.
- Vâng.
- Ơ, dạ… cháu chào hai bác ạ. – Trang giật mình nói.
- Vào nhà đi con, ngồi đây đi con, Trang phải không? – Mẹ tôi hồ hởi.
- Dạ, bác cứ để cháu tự nhiên ạ.
- Ngồi đi, anh đi thay quần áo. – Tôi nói.
Chả hiểu sao mặt tôi chả tươi lên được tí nào, không phải vì Trang, mà là vì bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi cứ thích là lên, rất ít khi báo trước. Lần này lên đúng đợt căng thẳng chuyện vợ con.
- Hai bác lên lâu chưa ạ?
- À, hai bác vừa mới lên thôi. – Bố tôi nói.
- Cháu không biết hai bác lên ạ, tại anh Tùng cũng không nói, đến đây cháu mới biết.
- Mẹ bố cái thằng, bằng ấy tuổi đầu rồi mà cứ im im. Đến người yêu nó còn không nói, đếm chi gì đến bố mẹ. – Mẹ tôi cố tình nói to.
- Không sao đâu bác ạ, anh í hay như thế cháu cũng quen rồi :big_smile:
- Tùng, mày ra đây mẹ bảo.
- Lại gì nữa đây mẹ, để con thở phát đã, mệt kinh lên được.
- Mệt cũng ra đây ngồi xuống. – Tôi ngồi xuống cạnh Trang.
- Đi làm thì mày cũng phải để ý đến nhà cửa tí chứ, mẹ mở cửa vào nhà không có tí hơi người nào cả. Quần áo mặc xong có máy giặt cũng không chịu bỏ vào, đồ ăn mẹ gửi lên trong tủ thì mày không nấu, cá còn nguyên, cái gì cũng còn nguyên. Mẹ thấy mỗi cái phòng ngủ của mày là ngăn nắp sạch sẽ, hình như mày quét mỗi phòng ngủ của mày, lau mỗi phòng ngủ của mày. Mẹ còn không thấy tí bẩn nào ở đấy nữa cơ. Còn đâu cái nhà này lộn tùng bậy hết. Kiến trúc sư gì mà mày chả để ý gì thế con, khách đến chơi họ lại chê là kiến trúc sư mà không thiết kế được cái nội thất nhà cho ra hồn. Đi làm cho người ta được mà không làm cho mình được.