Trang chạy về gọi thằng Cò, tôi xuống ruộng, vồ một lúc được vài chục con. Hai chị em lon ton ra đến nơi.
"Ê cu, biết ăn con này không?"
"Em không, ăn được à anh?" thằng Cò nói.
"Ăn được, đi vồ nó với anh, tí anh chế biến cho mà ăn. Mà này, thấy con nào to hơn con cào cào thì vồ nốt nhé. Biết con muồm muỗm không?"
"Dạ biết."
Ngày trước ở quê mình nhiều cào cào lắm, nhưng bây giờ phun thuốc sâu nhiều quá đâm ra chúng chết hết. Hai anh em bắt một lúc cũng được nhiều nhiều. Dẫm vào bùn lấm hết cả quần áo và mặt. Lúc tôi lên bờ, Trang chạy lại.
"Lại đây em bảo."
"Gì cơ?"
Cô nhóc vứt đôi dép xuống, phủi phủi tay vào áo, rồi lấy tay lau mấy vết bùn bị bắn trên mặt tôi.
"Này đừng có lợi dụng sàm sỡ anh đấy nha."
"Em thèm vào, hết bẩn rồi đó."
"Cò, chạy về nhà lấy cái bật lửa ra đây cho anh," tôi quay sang thằng Cò nói.
"Anh đừng bảo là đốt đống rơm nhà người ta đấy nha," Trang cười.
Thằng Cò chạy nhanh về nhà lấy bật lửa ra, tôi sai nó đi lấy thêm ít rơm nữa. Thế là hai anh em hì hụi đốt rơm, cào cào thì vặt đầu đi, lấy que tre nhỏ xiên qua bụng cho lên nướng.
"Chạy đi kiếm cho anh cái lá khoai nước, càng to càng tốt nhé." Khổ thân thằng bé cứ bị mình sai vặt.
Tôi nướng bị cháy mất một ít, còn một ít ăn được.
"Em ăn không?"