Logo
Trang chủ

Chương 158

Đọc to

Thanh sida đi rồi, còn lại một mình mình cô độc ở cái thành phố lớn đông đúc xe cộ và khói bụi, không biết làm gì, chả biết đi đâu.

Lúc sáng, thấy tình trạng mất ngủ và bị muỗi chích của mình, Hưng mập kêu mình ngủ khách sạn đi, tụi nó khỏe rồi, không cần mình phải túc trực 24/24 chi cho khổ, khi nào cần nó sẽ gọi. Mình thấy vậy cũng tốt nên đồng ý, vì vậy hiện giờ vô cùng rảnh rỗi.

Việc đầu tiên mình làm là gọi taxi chở tới tòa khách sạn xảy ra chuyện hôm trước, tìm cô nhân viên đã giúp tụi mình trong lúc khó khăn, cảm ơn và gửi cô ấy chút đỉnh gọi là tỏ lòng cảm tạ.

Xong việc, mình lê la ra các trung tâm mua sắm, cửa hàng ăn uống, đi dạo lòng vòng phố phường. Đi chủ yếu để ngắm người ta qua lại cho khuây khỏa thôi, chẳng tâm trạng đâu mà ăn uống vui chơi, nhất là khi chỉ có một thân một mình thế này.

Xế chiều, mình mua thẻ sim mới, gắn vào máy, rồi nhờ tài xế đưa tới một công viên gần đó.

Sáng giờ mình đã có thời gian suy nghĩ thật kĩ, có lẽ mình cần gọi cho chị lần nữa.

Với cái sim mới này, hẳn là chị sẽ nghe máy và không thể chặn mình nữa. Hình như càng ngày tìm chị càng khó khăn gấp bội.

Chuông reo lâu không ai nghe máy. Mình không có gì phải vội vã, ngồi ghế đá ngắm nhìn dòng người qua lại tập thể dục, xa xa là lớp nhảy đang mở nhạc ầm ầm vui tươi, ngoài ra còn rất nhiều cặp đôi hạnh phúc trên những băng ghế đá khác, hoặc nắm tay nhau đi dạo lòng vòng ngắm cỏ cây. Miệng chợt mỉm cười khi vô tình nhớ lại lúc trước, ngày mới quen nhau, mình hay đưa chị qua công viên gần nhà, và lần nào chị cũng ngượng đỏ mặt khi trông thấy người ta hôn hít thân mật với nhau.

Dân Sài Gòn dạn hơn dân tỉnh lẻ nhiều lắm, các cặp đôi ở đây không những hôn mà tay chân còn làm nhiều hành động mờ ám công khai. Mình bỗng nảy ra suy nghĩ nếu lúc này chị đang ngồi đây, ngay bên cạnh mình, liệu khi thấy mấy cảnh tình tứ kia, chị sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Có kéo mình gấp rút chạy khỏi khu vực này không, hay là nhắm tịt hai mắt lại song vẫn hí hí nhìn ngó vì tò mò là thiên tính của con gái.

Gọi tới lần thứ sáu thì chị nghe, tiếng "alo" có vẻ ngập ngừng dè dặt, có lẽ chị đoán được là mình.

Đoán được mình gọi nhưng vẫn nghe, ừ thì tự an ủi thế đi, cho đỡ tủi.

- Chị khỏe không? - Mình không hỏi chị đã về tới nhà chưa, vì trước đó rất lâu mình có hỏi dì hai rồi.

- T hỏi cứ như lâu lắm rồi mình không trò chuyện vậy. - Chị khẽ đáp, trong giọng nói không biểu lộ cảm xúc gì.

Mình cười:

- Em hỏi vì biết đâu đây là lần cuối cùng em có cơ hội hỏi chị câu đó.

- T nói vậy là sao? Có ý gì?

- Sao vậy? Không phải chị luôn nói là em làm phiền chị sao? Nghe thế không thấy mừng hả?

- Ừ há, đúng là chị nên mừng, tại T tự nhiên nói vậy nên bất ngờ thôi mà.

- Chị đi Đà Lạt vui không?

- Vui. Còn T?

- ???

- Không phải T cũng lên Đà Lạt sao?

Thực ra chị biết được chuyện này, mình cũng không bất ngờ gì mấy, tự dưng mình điện thoại liên tục mấy hôm nay, rồi sau đó có người tới nhà nội thằng Quang gây rối, và cả hình ảnh Thanh sida được camera nhà nó ghi lại nữa, bấy nhiêu đã đủ để chị biết có sự hiện diện của mình.

Mình cười lớn:

- Em hả? Ừ thì cũng vui, nhưng bị rượt một trận tơi bời khói lửa thành ra cũng mệt!

Chị im lặng giây lát, nhẹ giọng hỏi:

- T không sao chứ?

- Em không sao, nhưng bạn em thì có sao.

- Thanh bị gì à?

- Không, nó vẫn khỏe lắm. Người khác.

- Là ai? Có liên quan gì không? T nói gì chị không hiểu?

Mình cười nhạt:

- Chị hỏi chồng sắp cưới yêu quý của chị sẽ hiểu ngay thôi. Mới sáng hôm qua mà, chuyện còn nóng hổi, chắc nó sẽ không mau quên vậy đâu.

Có tiếng thở dài não nề bên kia, sau đó chị nói:

- Chị không biết T đang nói tới chuyện gì, và chị cũng không muốn biết. T thấy rồi đó, cứ vậy hoài đều không tốt cho cả ba người. T nên dừng lại đi, đừng cố chấp nữa!

Thực sự, trên đời này không có chuyện gì đau bằng người mình yêu khuyên mình buông cô ấy ra. Những lời thoạt nghe thì vô cùng nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng ẩn đằng sau nó là cả một vực sâu tàn nhẫn, sẵn sàng nhấn chìm những tâm hồn yếu đuối vĩnh viễn.

Và mình, chưa khi nào tự hào rằng bản thân mạnh mẽ, hoặc đủ mạnh mẽ.

Hoặc có chăng, thì mình chỉ mạnh mẽ trước khi biết chị thôi. Sau đó, là một "mình" rất khác, khác tới nỗi lắm lúc mình chẳng còn nhận ra chính mình.

Như thế, người ta thường gọi là mù quáng.

Đến khi mình nhận ra được hai từ đó đang vận vào bản thân, cũng là lúc mình tự nhủ bản thân cần phải dừng lại. Lời chị tuy thật tàn nhẫn nhưng có giá trị khuyên nhủ của nó, đúng là mình không nên tiếp tục cố chấp nữa.

Lẽ ra mọi thứ nên chấm dứt kể từ khi mình và chị rời khỏi căn nhà thuê trong ngõ hẻm kia, chôn vùi những yêu thương quá khứ, bởi bất kể nó đẹp tới đâu chăng nữa thì cũng đã thuộc về quá khứ rồi, không thể thay đổi được. Nhưng chỉ vì tính cố chấp của mình mà kéo dài đến tận hôm nay, thời gian qua có lẽ chị cũng rất mệt mỏi vì mình rồi.

Đây sẽ là lần trò chuyện cuối cùng, trước khi cái tên "Diễm" và gương mặt đáng yêu vẫn luôn len lỏi vào giấc mơ mình hằng đêm bị xóa đi. Vĩnh viễn.

- Chị đang làm gì vậy? - Ngắm nhìn những cặp đôi dập dìu bên nhau giữa buổi chiều công viên đầy thơ mộng mà tim mình nhói đau, hỏi một câu bâng quơ.

- Mới tắm xong, đang chuẩn bị dọn cơm ăn thì T gọi.

- Ăn món gì vậy? Khoan hãy nói, mấy món đó em có thích không? Để em đoán coi...

- T đừng vậy nữa được không, làm chị khó xử đó.

- Thì chị cứ nói thử xem em có thích không?

- Chị quên T thích ăn gì rồi.

Mình không buồn vì câu nói này, mà cảm thấy vui. Vui vì nó tiếp thêm cho mình chút động lực. Mình hít một hơi đầy lồng ngực, bình thản nói:

- Em kể chị nghe chuyện này. Em nói vì muốn chị có thể tự bảo vệ được bản thân, và đây sẽ là lần cuối cùng em nói hoặc nghĩ đến những chuyện đại loại như vậy. Đừng ngắt lời em, chị chỉ cần lắng nghe thôi. Cái hôm chị ở khách sạn một đêm trên Sài Gòn, thằng Quang xuống quầy lễ tân mượn chìa khóa phòng chị lúc khuya, nhưng nhân viên không cho. Sau đó, khoảng gần 3h sáng, nó tới trước cửa phòng chị tìm cách nhìn vào trong. Nó muốn làm gì khi hành động như vậy, không cần em nói chắc chị cũng hiểu rồi, đúng không? Còn nữa, chị đừng nghĩ nó thực sự muốn lấy chị mà quên đề phòng, vì bản chất con người không dễ thay đổi vậy đâu. Có thể sau khi đạt được ý nguyện, nó sẽ hủy bỏ lễ cưới vào cuối năm. Chị tin em hay không cũng được, em nói rồi, đây là lần cuối cùng em liên lạc với chị, chính xác hơn là làm phiền chị như cách chị vẫn luôn nói. Từ nay trở đi, chị hãy tự bảo vệ mình thật tốt, đừng để những người xung quanh luôn phải lo lắng vì chị nữa.

Chị bật cười:

- T nói cứ như chị bắt T làm những việc đó vậy? Chị thực sự luôn ở trong tình trạng nguy hiểm hay chỉ do T tự lừa gạt mình, tự nghĩ ngợi lung tung để rồi nói lo lắng cho chị, làm tất cả vì chị? Mà thôi, chị khẳng định với T lần cuối, chị có thể tự lo cho bản thân, T không cần phải lo gì nữa hết. Thứ T cần làm bây giờ là báo hiếu cha mẹ, và lấy một người vợ thật đẹp, thật tốt với T, có nhiều tiền để giúp T giải quyết những khó khăn khi cần. Những thứ mà chị không có...

Chị không nói ra, song mình biết chị đang nhắc tới ai.

Mặc kệ chị còn yêu hay không yêu mình, hay đơn giản chỉ là hận, chị vẫn luôn nghĩ mình đòi chia tay vì Uyên. Chỉ vì Uyên, chị làm sao biết được nguyên nhân thực sự đằng sau, cái sự thật động trời mà mình vẫn luôn khổ sở che giấu.

Mình chán nản:

- Chị vẫn hận em chuyện ấy à?

- Không. Chị không hận. Thật lòng, mỗi khi nghĩ lại chị luôn thấy may mắn khi T làm vậy, cho chị một cơ hội để thoát ra khỏi vũng lầy đó.

- Lâu nay chị vẫn luôn nghĩ vậy sao?

- Nghĩ gì chứ?

- Em là người hạnh phúc, còn chị thì chịu thiệt thòi...

- Không phải. T có được hạnh phúc, và chị cũng vậy.

- Chị đang nói là em hạnh phúc hả? Không đùa đó chứ? - Mình bật cười lớn, khiến vài người xung quanh giật mình ngó qua.

- T đang có được hạnh phúc, chỉ là T chưa nhận ra hoặc cố tình không nhận ra thôi. Đàn ông thường đứng núi này trông núi nọ mà, T đừng giống họ nữa.

- Em thấy mình mất nhiều thứ thì đúng hơn.

- Vậy à? T mất gì?

- Rất nhiều thứ, nhiều nhất vẫn là lòng tự trọng mà em đã cho đi. - Mình gằn giọng, cảm thấy rất uất ức khi chị không hiểu.

- Chị cũng vậy, T à. Hôm đó, ở căn nhà đó... Thôi, không nhắc nữa. Chị quên hết cả rồi.

- Thôi, chị ăn cơm đi. Muốn có một cuộc nói chuyện lần cuối với chị kết thúc trong vui vẻ mà cũng không được.

Ngập ngừng khá lâu, chị nhỏ giọng:

- Xin lỗi! Chị không muốn làm T khó chịu, nhưng không hiểu sao mỗi khi nghe giọng T, hay nhìn thấy T là chị lại như thế, cứ như trở thành người khác. Bởi vậy, tốt nhất là mình không nên liên lạc nữa. T hãy sống cuộc đời tự do phóng khoáng của T đi, đừng bận tâm về chị nữa. Chị đủ mạnh mẽ để có thể tiếp tục sống hạnh phúc mà không có T, chị đang làm được. Chị...

Mình không muốn nghe những lời khuyên vô nghĩa này nên cắt ngang:

- Còn nhớ hôm mình đi núi không?

- Chị cất nó vào một góc thật sâu rồi, T nhắc mới nhớ. T muốn nói gì đây?

- Hôm đó, lúc trời mưa, khi chị đứng dưới tán cây và kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu với em, chị đẹp lắm! Đẹp thứ nhì trong những lần em từng thấy...

Có tiếng chị cười khe khẽ:

- Đẹp thứ nhì thôi hả? Vậy còn lần đẹp nhất là khi nào?

Mình cũng cười, âm thầm hồi tưởng lại hình ảnh đẹp đẽ đó:

- Mới đây thôi, hôm còn trên Đà Lạt. Cái buổi tối mà chị thử váy cưới, em đã ở ngoài ngắm chị thật lâu... Chị đẹp nhất lúc ấy. Chỉ tiếc là em không được ngắm chị gần hơn chút nữa, xa quá, nhiều lúc bị "người khác" che khuất.

Chị như không nói thành lời, thật lâu mới thốt lên vài tiếng:

- T... có ở đó? T thấy chị thật sao?

- Ừm. Chị mặc váy cô dâu đẹp lắm, tới giờ hình ảnh đó vẫn in trong đầu em nè, mỗi khi nhắm mắt lại là nó hiện ra rõ mồn một.

Mình cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng run rẩy len qua điện thoại luồn vào tai mình, thật khẽ, thật khẽ. Rồi chị cười:

- Có lẽ do T nhìn chị từ xa nên mới thấy chị đẹp thôi, còn nếu đứng gần chắc sẽ xấu xí lắm. Mà T thì vẫn thích nhìn chị từ xa thôi, phải không?

Những lời này đầy hàm ý, như oán hờn, như trách móc. Mình rất muốn giải thích rằng mình không như chị nghĩ đâu, song mình biết càng giải thích chỉ càng làm mọi chuyện rối tung lên, biết đâu có thể vô tình để lộ ra bí mật kia. Dù sao thì hôm nay mọi thứ cũng sắp chấm dứt rồi, cứ để như vậy đi.

Trong khi mình còn đang đắn đo nghĩ ngợi, chị đột ngột cúp máy, không nói thêm lời nào, cũng không có lời từ biệt.

Cuộc nói chuyện cuối cùng không ngờ lại kết thúc đoản hậu đến vậy, khiến mình hụt hẫng thật lâu vẫn chưa lấy lại được cân bằng.

Mình nán lại công viên cả tiếng sau, đến khi biết chắc sẽ không có ai gọi tới cái sim vừa mua này nữa, đành cười buồn tháo nó ra, sau nhiều lần ngập ngừng không nỡ, cuối cùng vẫn vứt nó vào sọt rác.

Lúc này, ở một vùng quê nghèo thật xa xăm, có một cô gái xinh xắn nhu mì trong bộ đồ trắng mềm mại, mái tóc đen dài tha thướt hờ hững rớt ở một bên vai, đang lặng lẽ rơi lệ trên chiếc giường tre nhỏ đặt trước hiên nhà. Ngoài sân, mưa rơi tí tách như thấu hiểu nỗi lòng thiếu nữ yếu đuối mong manh nhưng vẫn cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ phũ phàng, và chút nào đó là tàn nhẫn.

Đó là mình chỉ đang mơ vậy thôi, không có thật đâu.

Kết thúc thật rồi, T à.

Hãy để mọi thứ lặng yên chôn vùi đi, đừng khơi dậy nhúm tro tàn để nó cứ mãi ngún khói làm ngạt thở những người liên can.

Nếu muốn khóc, vậy cứ khóc nốt lần này. Khóc cho giấc mơ một thời thanh xuân không thành, để lại những tiếc nuối dở dang.

Từ nay, mình sẽ sống cho riêng mình, cho gia đình. Sống cuộc đời của mình, như chị vừa khuyên nhủ.

Mình làm như vậy, hẳn chị sẽ vui.

Ngẩn người đến tận lúc trời tối mịt, mình mới lắp thẻ sim cũ vào, để rồi giật mình khi nhận được một nùi tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ từ... Hưng mập, Hải khìn.

Thôi chết, chiều giờ mải suy niệm thế thái nhân tình mà quên béng hai thằng ôn này, chả biết bệnh viện có gọi gì không.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Quay lại truyện Yêu Thầm Chị Họ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Trung Tran

Trả lời

2 tháng trước

Đọc tiếp kb zalo mình nha 0835532471

Ẩn danh

Trung Tran

Trả lời

2 tháng trước

Đọc tiếp kb zalo mình nha 0835532471

Ẩn danh

bacvu6996

Trả lời

4 tháng trước

Chuyện này bản gốc end từ chap 71 nhé mọi người. Những chap sau là do người khác sáng tác thêm thôi. Kết chuyện Uyên trở về Cần Thơ sống, 1 thời gian rồi tự tử. T và chị Diễm biết tin rất đau buồn thời gian dài rồi sau đó họ quyết định công khai tình yêu và cưới nhau. Trên giấy kết hôn còn ghi thêm tên của Uyên để tưởng nhớ. Khang ra nước ngoài sống. Thằng gì đểu đểu tán chị Diễm(mình ko nhớ tên) thì đi tù vài năm. Ae nên đọc tới đó thôi. Nội dung phần sau lan man và tình cảm của nam chính rất phức tạp. kiểu như bắt cá 2 tay.

Ẩn danh

Nhung Nguyễn

Trả lời

6 tháng trước

Cho mình xin tên nhóm với

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

7 tháng trước

Có lẽ là ba của Uyên nhận ra rằng T và chị vẫn còn gì đó với nhau . khuyên Uyên rời xa vì nghĩ chắc là k có kết quả tốt

Ẩn danh

ongchu88

7 tháng trước

ko phải, sau khi tỉnh dậy thì U đã đề nghị vs Manley trước mà.

Ẩn danh

Kiethanquoc2005

7 tháng trước

Xin link nhóm kín để đọc với bro

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

7 tháng trước

Ae nào vô dc nhóm kín thì share cho ae khác đọc với . tác giả k thấy duyệt nhóm

Ẩn danh

ongchu88

Trả lời

7 tháng trước

Truyện này càng đọc càng cuốn, có thể có đoạn rất chán vì nam9 tệ, nhưng sau đó thì càng bị cuốn vào cốt truyện. Uyên bị K đâm xe bất tỉnh mấy tháng trời, chỉ 1% cơ hội sống, rồi phép màu hiện ra, rồi rời bỏ T vì tâm bệnh, mình càng thắc mắc không biết nguyên do gì.

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Uyên đã nói nếu T mất Uyên cũng chôn theo . thật sự rất mong Uyên sẽ hạnh phúc . cô ấy xứng đáng được hạnh phúc sau những gì đã hi sinh

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Truyện này phải vô nhóm kín mới đọc tiếp được . ai vào chưa v ạ . nghe Uyên tự tử buồn quá . đọc đoạn Uyên tai nạn là nóng lắm rồi

Ẩn danh

Nhung Nguyễn

6 tháng trước

Bạn biết nhóm kín tên gì ko

Ẩn danh

Su Khoai Lang

Trả lời

9 tháng trước

Khúc sau TG viết rất khác so với bên trang xxx kia, cũng nhờ vậy mà mình biết rõ dc truyện này ko có thật, chỉ là 1 câu truyện, cảm thấy vui vì điều đó. Mong Uyên sẽ Hạnh Phúc, mình thích cô gái này, mạnh mẽ, thông minh và đầy lòng vị tha. Còn 2 nhân vật chính khá là ích kỷ, chán.

Ẩn danh

kimtulong

8 tháng trước

Sao bên trang kia có phần end mở.. uyên quay lại vơi khanh rồi tự tử... sau khi đọc qua tới uyên bị tai nạn nhận xét nv nam hèn hạ, nhu nhược, tính tình bốc đồng luôn là thằng gián tiếp gây ra chuyện, sau mọi chuyện miệng luôn nói than trách này nọ nhưng kẻ đáng trách lại là nv nam chính, nhiều lần nv nam chính được khuyên là liên lạc bác quyết gì đó để sắp xếp ổn thỏa mà tự ái không biết lượng sức mình bản thân nv nam chính không có gì ra hồn, chỉ có võ trốn bỏ chạy thôi mà lại chọn cách biết rõ thằng kiên đang điên làm liều mà nv nam chính u khờ núp để cho uyên đi gặp mình ên..nv nam phản diện có khi lại chuẩn hơn dám đấu tranh quyết liết bảo vệ theo đuổi mục tiêu tới cùng.. đúng nv nam chính hèn, t nói thật khi uyên tự tử như nv nam chính còn ung dung cưới nữa đúng là tệ hại t nhớ tập gì hôn hứa hẹn uyên dưới mưa đó , t thấy nv nam chính kém cõi dù có nữ là chị họ sau này cũng khổ thôi bản chất nv nam chính quá yếu kém, chữ tín đàn ông không làm trọn thì lấy gì tư cách gì làm trọn bổn phận người chồng về lâu dài.. đây là bộ truyện tui đánh giá nv nam chính cò đê hèn hơn nv nam phản diện, nói chung là chê nv nam chính

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

8 tháng trước

Tiếc là tiếc cho Uyên . đến sau nhưng hi sinh quá nhiều . đọc đoạn bị xe tông thật sự thấy thương uyên nhất

Ẩn danh

Đinh Anh Đức

5 tháng trước

mình xin tên trang xxx với ạ

Ẩn danh

Huy Hoàng Phạm

Trả lời

9 tháng trước

Truyện này bên trang xxx kia thì T và Diễm lấy nhau. UYÊN mất, t cũng bần thần mấy bữa khi đọc tới đó. Qua bên đây thấy sao truyện dài vậy nên lấy can đảm vô đọc thử thì thấy tác giả đã viết khúc sau hơi khác đi. Hy vọng sẽ có cái kết đẹp cho Uyên, cô gái này đã thiệt thòi quá nhiều..