Đêm dần trôi về khuya.
Chị chìm trong tâm trạng u uất. Mình đứng bên ngoài cửa sổ thì thầm khuyên nhủ, còn Uyên vẫn nằm trên võng. Không rõ cô nàng thức hay chưa, thỉnh thoảng mình thấy chiếc võng đung đưa nhè nhẹ, có thể Uyên đã dậy từ lâu mà không muốn làm phiền bọn mình nên vẫn yên tĩnh nằm bên đó.
Những gì cần nói, mình đã nói hết với chị rồi. Mình tin chị hiểu những gì mình nói chứ không phải không hiểu, chỉ do cú sốc tinh thần này quá lớn và nó đến quá đỗi bất ngờ khiến chị ngây người, không cách nào thoát khỏi tâm trạng hiện giờ.
Chị cần có thời gian, không thể chỉ một sớm một chiều cùng ít lời chia sẻ tâm sự của mình mà vượt qua được, mình hiểu điều đó. Ép chị nói cười ngay lúc này, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì là hết sức vô lý. Mình chỉ cần chị kiềm chế được cơn khó chịu trong lòng để ngày mai khi mọi người trở về, chị đừng hỏi hay nói gì lung tung là mình mừng lắm rồi. Thế nhưng trông dáng vẻ chị hiện giờ thì rất khó yêu cầu chị làm được vậy.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng chị nói hết sự thật với dượng Hai, mình đã thấy sợ hãi rồi, không dám nghĩ thêm những gì có thể tiếp diễn sau đó nữa.
Sau khi im lặng hơn mười phút cho chị có thời gian suy nghĩ cặn kẽ thấu đáo, nhìn chị cứ ngồi cúi người bó gối đầy chán chường, mình hỏi:
- Chị nghĩ xong chưa? Thấy tâm trạng sao rồi, có ổn hơn chút nào không?
Chị lắc nhẹ mái tóc, không nhìn mình, cũng không hề lên tiếng.
Mình thở dài:
- Em không biết phải nói sao để giúp chị tạm quên được mấy chuyện này nữa. Ngay từ đầu em đã kêu chị đừng hỏi rồi mà chị không chịu nghe!
Chị ngẩng mặt, mắt mở to đầy oán trách:
- Chị giận T!
- Sao giận em? Em có làm gì đâu?
- Tại T hết, sao T không nói chị biết sớm hơn mà cứ giấu giếm như vậy chứ?
- Biết sớm cũng để làm gì đâu? Chị không thấy tình trạng chị hiện giờ hả? Hậu quả của việc biết ra chuyện này đó, thà không biết như trước đó có phải tốt hơn nhiều không? Còn trách em nữa...
- Trách chứ! T mà nói chị biết sớm, biết đâu giờ này chị đã vượt qua và quên được chuyện này rồi, đâu phải khổ sở khó chịu như vầy...
Ôi trời, tự nhiên chị phán một câu làm mình hết biết nói sao luôn. Đúng là con gái thường hay trách móc những thứ cực kỳ thiếu logic, khiến mình bị hẫng.
Mình rất muốn nói nếu hồi trước mà mình kể chị nghe ngay, có khi chị lại trách mình kể ra làm gì cho chị khổ. Nói chung là kiểu gì cũng trách được thôi, muốn là có đủ lý do để trách. Thế nhưng nghĩ tới chị đang buồn, đang rất rối trí, mình đành ngậm miệng cam chịu, coi như phần lỗi thuộc về mình hết cũng được, miễn là chị sau khi trút hết nỗi lòng thì sẽ nguôi đi phần nào cho cuộc sống sắp tới dễ thở hơn.
Mình im, chị lại bảo:
- T nói gì đi, im ru vậy?
Thiệt, đúng là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng nghe. Nói ra thì bị trách móc đủ điều, mà nín thinh cũng không được. Mình cười như mếu:
- Chị còn trách gì nữa thì trách luôn một lần đi, rồi mình nói chuyện sau!
Đôi mắt đen láy nhìn mình một hồi, mi mắt vẫn còn ẩm ướt khẽ chớp:
- Chị cũng biết... trách T vậy là vô lý lắm, chỉ tại chị khó chịu quá, không biết làm sao để giải tỏa hết...
- Ừ thì em có nói gì đâu. Chị cứ trách em nữa đi, chửi nặng hơn cũng được, miễn là nó làm chị thấy dễ chịu. Không sao hết!
- Chị cũng muốn làm vậy thật đó, mà T có lỗi gì đâu! Nặng lời với T thì chị không làm được. Giờ chỉ có nước...
Chị ngập ngừng không nói nữa. Mình tò mò:
- Sao? Chị muốn gì cứ nói đi, em làm liền!
Chị cúi mặt không dám nhìn mình, chỉ nói thật nhỏ. Giữa đêm thanh vắng mà mình phải lắng tai mới nghe được, còn chẳng biết có phải mình nghe nhầm hay không vì chị nói rất nhỏ:
- Ước gì được như lúc trước. Mỗi khi buồn đều được T ôm, an ủi chị...
Trong mình dâng lên cảm xúc rất lạ, ngay thời khắc này bùng lên ước muốn nhảy tọt qua khung cửa sổ để ôm chặt lấy chị, phải cố gắng lắm mới dằn được ý muốn này xuống. Mình và chị đều biết chuyện đó là không thể. Trước khi chị biết chuyện này, mình còn có thể liều mạng ôm chị, bây giờ chị đã biết hết tất cả rồi, hai đứa không còn tự nhiên được như xưa nữa. Đối mặt nhau vẫn còn tình cảm, vẫn còn cảm xúc, thế nhưng cứ có cảm giác sượng sùng căng cứng, không còn thoải mái, kiểu như mình đang nhìn vào một người thân ruột thịt của mình vậy, cứ phải liên tục tự nhắc nhở bản thân dẹp đi những ý nghĩ sâu xa tội lỗi.
Vẫn biết như vậy, song nhìn dáng vẻ yếu ớt rệu rã cần một bờ vai chở che của chị, mình không sao chịu nổi. Đôi chân mỏi nhừ vì đứng lâu lúc này bắt đầu run rẩy, hai bàn tay vịn hờ để tì người vào cửa sổ cũng run, cắn chặt răng nói:
- Chị biết là tụi mình không làm vậy được mà.
Chị mím môi gật gật đầu như muốn nói chị hiểu, lát sau mới nói:
- Chị thấy hoang mang hụt hẫng quá, không biết ngày mai phải đối mặt với cuộc sống này sao nữa!
- Ráng vài bữa thôi, rồi mọi chuyện sẽ từ từ trôi qua... - Mình ngập ngừng - Giống như em đã từng trải qua vậy. Thực ra nó không quá khủng khiếp như mình tưởng lúc mới biết đâu. Mỗi ngày qua đi, chị sẽ thấy nó nhạt dần nhạt dần. Quên thì tất nhiên không quên được, nhưng ít nhất về sau nó cũng không còn khiến chị choáng váng khó thở nữa, chỉ hơi khó chịu mỗi khi nghĩ tới.
Chị hỏi bằng giọng không cảm xúc:
- Chỉ hơi khó chịu thôi hả?
- Ừm, thực ra... không hẳn là chỉ hơi khó chịu. - Mình bối rối - Nói chung là nó vẫn nằm trong ngưỡng chịu đựng của mình, chỉ cần ráng quên đừng nhớ tới nó thường xuyên là được.
- T đâu phải là chị. T chịu đựng được, đâu có nghĩa là chị cũng chịu được chứ?
Chị không giấu được sự bàng hoàng vẫn đang chiếm lấy thần trí:
- Chị vẫn thấy chuyện này khó tin lắm! Giống như nó không có thật, giống như T bị gạt vậy. Hoặc cũng có khi tụi mình chỉ đang nằm mơ thôi. Chị thấy mơ hồ lắm, hình như chị không còn cảm giác được mình đang tồn tại nữa, cứ như người đang ngồi đây, đang nói chuyện với T không phải là chị. T có từng trải qua cảm giác này chưa? Khó tả quá...
- Lâu lâu em cũng bị vậy, ngủ một giấc là hết à!
Cảm giác chị đang gặp thì mình thỉnh thoảng có rơi vào. Nó tới rất bất chợt, thường đúng vào lúc mình gặp phải chuyện buồn, rối trí, đại loại thế. Nói chung nó như một loại ảo giác thần kinh. Mình chưa từng thử qua mấy loại chất gây nghiện này nọ, nghe bảo nó sinh ra ảo giác khiến người ta đê mê. Mình đoán cái cảm giác mình hay gặp phải và chị đang rơi vào cũng cùng loại như thế, nhưng nó nhẹ hơn, dù vậy nó vẫn gây khó chịu nhiều hơn là làm người ta đam mê tới mức nghiện như mấy thứ chất kích thích kia.
Mình vô cùng lo âu, nhìn chị hoang mang ngơ ngác mà sợ, sợ chị bị sốc quá, lo nghĩ nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới thần trí. Mình đề nghị:
- Hay chị đi ngủ đi? Ngủ một giấc dậy chắc sẽ đỡ hơn, giờ ngồi đây buồn bã hoài cũng không giải quyết được gì đâu!
- Chị không muốn ngủ, mà giờ có đi ngủ chị cũng không ngủ được đâu! Đầu óc hỗn loạn lắm...
- Không ngủ chứ không lẽ chị tính thức tới sáng?
- Không biết. T mệt thì ngủ trước đi, lát buồn ngủ chị ngủ sau!
- Em không có mệt, em chỉ lo cho chị thôi!
Chị bỗng ngó mình rồi cười:
- Không cần lo nữa! Chị hứa sẽ không làm gì bậy bạ, T cứ yên tâm ngủ đi!
Thà chị không nói gì mình còn đỡ lo, tự nhiên chị hứa hẹn vậy càng làm mình lo hơn, chợt rùng mình mấy cái.
- Chị làm được thì hãy hứa, đừng để em ngủ một giấc dậy rồi thấy có chuyện! - Mình nói như cầu khẩn - Chị mà làm vậy là ác với em lắm, biết không hả?!
Chị thủng thẳng nói:
- Không có đâu. T nói đúng mà, dù thế nào thì chị cũng phải ráng vui vẻ mà sống, còn báo hiếu cho ba mẹ chị nữa.
Mình ngó chị trân trối, ráng quan sát thử xem chị đang nói thật hay chỉ giả vờ nói cho mình yên tâm, sau đó chờ mình ngủ rồi thì sẽ...
Trước cái nhìn soi mói từ mình, sắc mặt chị rất bình thản, không có gì khác lạ cả. Nhưng sao mình không thể nào yên tâm nổi.
Mình hiểu tâm trạng chị đang hứng chịu, vì mình đã từng trải qua, đã từng bị cảm giác tồi tệ đó gặm nhấm suốt mấy tháng trời, cho đến hiện tại vẫn còn. Nó rất khốn nạn, có lúc mình chợt vỡ lẽ ra, tưởng như đã tìm được chân lý, đã thấu suốt để có thể gác nó sang một bên mà tiếp tục cuộc sống vui vẻ, nhưng rồi chỉ sau đó ít lâu lại trở về u uất như cũ, bị nó che mờ thần trí, nhiều lúc như bị dồn đến bước đường cùng, chỉ muốn tự giải thoát cho chính mình bằng giải pháp tiêu cực nhất.
Mình thở dài:
- Em không cần ngủ. Đêm nay em thức với chị tới khi nào chị ngủ thì thôi.
Chị vuốt vuốt tóc, bật cười:
- Canh chị hả? Nói rồi mà, chị không...
- Em trải qua rồi nên em hiểu rõ. - Mình cắt ngang - Chị không cần phải tỏ ra cứng rắn trước mặt em, muốn khóc cứ khóc đi! Khóc ra hết mới đỡ được...
Nụ cười trên môi chị cứng lại:
- Chị không khóc được nữa. Chỉ thấy trong đầu mình rỗng tuếch thôi, nhiều khi giờ mà nói chị cũng không biết chị đang nói gì nữa...
Mỗi lần chị bảo chị cảm thấy "trống rỗng", hay "rỗng tuếch" là mình biết sắp có chuyện lớn. Vì mỗi lúc vậy có nghĩa chị đang bị sa sút tinh thần trầm trọng, nói là suy nhược tinh thần cũng đúng, về lâu về dài nếu không tự cải thiện có khi chuyển thành suy nhược thần kinh thì chết luôn.
Mình nghiêm mặt cứng rắn:
- Chị nghe em, đi ngủ đi, đừng thức nữa!
- T lạ quá! Chị không buồn ngủ mà.
- Không buồn ngủ cũng được. Vô phòng nằm khi nào buồn ngủ thì ngủ, còn hơn ngồi đây hoài mệt lắm!
Mình đi vô nhà, đánh liều lấy hết can đảm chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của chị, kéo chị đứng lên.
Đột nhiên bị mình cầm tay, chị hết hồn giật lại nhưng mình nắm rất chặt nên không cách nào rút về được. Chị kêu khẽ:
- T buông ra đi, đừng làm vậy nữa!
- Chị chịu đi ngủ thì em mới buông, không là em nắm hoài đó! - Mặt mình hầm hầm bực bội, thực ra trong lòng đang run, tim gan phèo phổi đánh lô tô tán loạn. Mình không nghĩ gì khi nắm tay chị, chỉ muốn thúc ép chị vào phòng ngủ sớm, thế nhưng khi chạm tay rồi, thứ tình cảm tội lỗi đã cố gắng chôn chặt tận sâu thẳm lại được dịp bùng lên dữ dội.
Ngoài mặt mình lạnh lẽo, nhờ vậy mà chị không nhận ra những đang thay đổi trong nội tâm mình, chỉ nhẹ nhàng dùng tay kia kéo tay mình ra:
- Được rồi, chị đi ngủ! T đừng lo nữa!
Mình nhìn về chỗ võng Uyên nằm, phát hiện nó đang rung rinh bèn gọi:
- Uyên, Uyên ơi...
- Hả? - Cô nàng hơi ló mặt ra khỏi võng, dụi dụi mắt nhưng mình thừa biết là giả bộ. Cái mặt tỉnh như sáo thế kia mà bảo mới ngủ dậy thì ai tin chứ.
Mình cũng không vạch trần mà nói:
- Uyên đưa chị Diễm vô phòng ngủ giùm T nhen!
Uyên nhìn mình khó hiểu, thấy mình nháy nháy mắt thì lập tức gật đầu:
- Ok.
Chị xua tay:
- Chị tự đi được mà, có phải bệnh hoạn gì đâu.
Mặc kệ chị nói gì, mình phất phất tay ra hiệu cho Uyên. Cô nàng liền bước xuống võng, đi tới kéo chị Diễm vào phòng của chính chị, vừa đi vừa nói:
- Đi! Đêm nay cho em ngủ chung với chị một đêm nhen, nằm võng mỏi lưng quá, muỗi chích nữa!
Tới sát cửa phòng, chị dừng bước, hơi quay mặt lại hỏi mình:
- Vậy còn T, tính ngủ ở đâu?
Mình chỉ vào tấm phản:
- Chắc nằm đó ngủ được rồi, hoặc nằm võng cũng được. Chị cứ vô ngủ đi, không sao!
Chị ngập ngừng muốn nói lại thôi. Mình biết chị muốn kêu mình vào phòng ngủ cùng, nhưng hiện giờ không còn vô tư được như trước kia nữa, lời đó chẳng thể nói ra. Chị nhìn mình thêm một lần, sau đó cùng Uyên vào phòng, đóng cửa lại.
Mình đứng ngó theo đến khi cả hai khuất bóng mới ngồi xuống phản, tâm trạng mệt mỏi chán chường. Đừng nói chị không kêu, cho dù vừa rồi chị có kêu đi nữa, mình vẫn phải từ chối. Giữa mình và chị hiện giờ là một lạch trời không cách nào san lấp.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Mô Kim Quyết - Quỷ Môn Thiên Sư
Trung Tran
Trả lời1 tháng trước
Đọc tiếp kb zalo mình nha 0835532471
Trung Tran
Trả lời1 tháng trước
Đọc tiếp kb zalo mình nha 0835532471
bacvu6996
Trả lời2 tháng trước
Chuyện này bản gốc end từ chap 71 nhé mọi người. Những chap sau là do người khác sáng tác thêm thôi. Kết chuyện Uyên trở về Cần Thơ sống, 1 thời gian rồi tự tử. T và chị Diễm biết tin rất đau buồn thời gian dài rồi sau đó họ quyết định công khai tình yêu và cưới nhau. Trên giấy kết hôn còn ghi thêm tên của Uyên để tưởng nhớ. Khang ra nước ngoài sống. Thằng gì đểu đểu tán chị Diễm(mình ko nhớ tên) thì đi tù vài năm. Ae nên đọc tới đó thôi. Nội dung phần sau lan man và tình cảm của nam chính rất phức tạp. kiểu như bắt cá 2 tay.
Nhung Nguyễn
Trả lời5 tháng trước
Cho mình xin tên nhóm với
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Có lẽ là ba của Uyên nhận ra rằng T và chị vẫn còn gì đó với nhau . khuyên Uyên rời xa vì nghĩ chắc là k có kết quả tốt
ongchu88
6 tháng trước
ko phải, sau khi tỉnh dậy thì U đã đề nghị vs Manley trước mà.
Kiethanquoc2005
6 tháng trước
Xin link nhóm kín để đọc với bro
Quangluyt Caotran
6 tháng trước
Ae nào vô dc nhóm kín thì share cho ae khác đọc với . tác giả k thấy duyệt nhóm
ongchu88
Trả lời6 tháng trước
Truyện này càng đọc càng cuốn, có thể có đoạn rất chán vì nam9 tệ, nhưng sau đó thì càng bị cuốn vào cốt truyện. Uyên bị K đâm xe bất tỉnh mấy tháng trời, chỉ 1% cơ hội sống, rồi phép màu hiện ra, rồi rời bỏ T vì tâm bệnh, mình càng thắc mắc không biết nguyên do gì.
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Uyên đã nói nếu T mất Uyên cũng chôn theo . thật sự rất mong Uyên sẽ hạnh phúc . cô ấy xứng đáng được hạnh phúc sau những gì đã hi sinh
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Truyện này phải vô nhóm kín mới đọc tiếp được . ai vào chưa v ạ . nghe Uyên tự tử buồn quá . đọc đoạn Uyên tai nạn là nóng lắm rồi
Nhung Nguyễn
5 tháng trước
Bạn biết nhóm kín tên gì ko
Su Khoai Lang
Trả lời7 tháng trước
Khúc sau TG viết rất khác so với bên trang xxx kia, cũng nhờ vậy mà mình biết rõ dc truyện này ko có thật, chỉ là 1 câu truyện, cảm thấy vui vì điều đó. Mong Uyên sẽ Hạnh Phúc, mình thích cô gái này, mạnh mẽ, thông minh và đầy lòng vị tha. Còn 2 nhân vật chính khá là ích kỷ, chán.
kimtulong
6 tháng trước
Sao bên trang kia có phần end mở.. uyên quay lại vơi khanh rồi tự tử... sau khi đọc qua tới uyên bị tai nạn nhận xét nv nam hèn hạ, nhu nhược, tính tình bốc đồng luôn là thằng gián tiếp gây ra chuyện, sau mọi chuyện miệng luôn nói than trách này nọ nhưng kẻ đáng trách lại là nv nam chính, nhiều lần nv nam chính được khuyên là liên lạc bác quyết gì đó để sắp xếp ổn thỏa mà tự ái không biết lượng sức mình bản thân nv nam chính không có gì ra hồn, chỉ có võ trốn bỏ chạy thôi mà lại chọn cách biết rõ thằng kiên đang điên làm liều mà nv nam chính u khờ núp để cho uyên đi gặp mình ên..nv nam phản diện có khi lại chuẩn hơn dám đấu tranh quyết liết bảo vệ theo đuổi mục tiêu tới cùng.. đúng nv nam chính hèn, t nói thật khi uyên tự tử như nv nam chính còn ung dung cưới nữa đúng là tệ hại t nhớ tập gì hôn hứa hẹn uyên dưới mưa đó , t thấy nv nam chính kém cõi dù có nữ là chị họ sau này cũng khổ thôi bản chất nv nam chính quá yếu kém, chữ tín đàn ông không làm trọn thì lấy gì tư cách gì làm trọn bổn phận người chồng về lâu dài.. đây là bộ truyện tui đánh giá nv nam chính cò đê hèn hơn nv nam phản diện, nói chung là chê nv nam chính
Quangluyt Caotran
6 tháng trước
Tiếc là tiếc cho Uyên . đến sau nhưng hi sinh quá nhiều . đọc đoạn bị xe tông thật sự thấy thương uyên nhất
Đinh Anh Đức
4 tháng trước
mình xin tên trang xxx với ạ
Huy Hoàng Phạm
Trả lời8 tháng trước
Truyện này bên trang xxx kia thì T và Diễm lấy nhau. UYÊN mất, t cũng bần thần mấy bữa khi đọc tới đó. Qua bên đây thấy sao truyện dài vậy nên lấy can đảm vô đọc thử thì thấy tác giả đã viết khúc sau hơi khác đi. Hy vọng sẽ có cái kết đẹp cho Uyên, cô gái này đã thiệt thòi quá nhiều..