Đúng là đầu óc bã đậu. Lúc đầu tôi nghĩ trong đầu bao nhiêu thứ mà giờ đây lại như tờ giấy trắng. Đến việc giới thiệu tên mình cũng không nói với cô ấy.
"Anh tên là A. Bạn anh hay gọi anh là A đụt. Em cũng có thể gọi anh thế nếu em thích."
Híc, không hiểu trong đầu tôi lúc đó nghĩ cái gì nữa. Sao lại nói thế với cô ấy. Mặc dù đúng là bạn bè hay gọi tôi là đụt thật, nhưng sao tôi lại nói ra được điều đó với cô ấy như vậy. Ấn tượng đầu tiên trong mắt cô ấy chắc chắn là tan nát rồi.
"Hì hì, anh vui tính thật đó ạ. Em lưu tên anh là anh A thôi ạ."
"Ừ. Em quê ở đâu mà giọng ngọt thế?"
"Anh thử đoán xem nào?"
"Anh không biết nữa!"
"Hì hì. Thế thì cũng có quan trọng gì đâu anh."
…….
Câu chuyện của tôi và cô ấy cứ thế diễn ra cho tới khi cô ấy có việc phải cúp máy trước. Hay thật. Tôi gọi điện cho cô ấy mãi mà vẫn chẳng hiểu mình đang nói về vấn đề gì. Nhưng tôi cảm thấy cơ thể mình như trút bỏ được một thứ gì đó đang đè nặng lên vai. Quả thật, trong những lúc bế tắc, chỉ cần nghe ai đó nói chuyện hoặc tâm sự cũng khiến con người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi bật máy tính lên và tiếp tục làm báo cáo cho lão phó. Cứ như thế, trong đêm vắng, phòng vắng. Chỉ còn tôi với máy tính, điếu thuốc và ly cà phê đã nguội ngắt.
Văng vẳng tiếng rao bánh đêm…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Tôn Lạc Vô Cực