Sau buổi chiều hôm ấy, em cảm thấy trong mình có một điều gì đó thật khó diễn tả. Nó giống như lần đầu tiên được yêu, gợi lại những rung động trong sáng, hồn nhiên của thời cấp ba.
"Con lợn, về nhà nhanh thế! Ra làm cốc nước cho tỉnh táo nào," tiếng điện thoại của thằng bạn vang lên.
"Ừ, quên mất mày. Đợi tao tí. Vẫn chỗ cũ chứ?"
"Ừ, nhanh lên đi."
"Ra luôn đây."
Em cúp máy rồi vội vã chạy đến quán nước quen thuộc của hai đứa. Hớ hớ, mải mê quá, em quên mất cả thằng bạn đang đợi. Cứ thế một mạch chạy thẳng về nhà trước. Đúng là có "sắc" quên bạn.
"Đợi tao lâu chưa? Lúc đấy vội quá, quên mất là còn mày đi cùng," em nói khi gặp lại bạn.
"Mới tới thôi. Tao chạy theo sau mày và nó mà," thằng bạn đáp.
"Thế à, tao không để ý."
"Tao biết chỗ em ấy ở rồi đó."
"Mày theo dõi à?"
"Tất nhiên, đúng là thằng gà. Tí tao cho địa chỉ," thằng bạn cười khoái trá.
"Hé hé. Thích gì anh cũng cho."
"Mày nói nhé…"
Đề xuất Đô Thị: Cực Phẩm Thiên Sư