Logo
Trang chủ
Chương 11

Chương 11

Đọc to

Lần này, dưới con mắt của cả bảy đứa, cái chén kéo tay bốn đứa chúng tôi di chuyển vào ô chữ G. Tú lại hỏi tiếp: "Ma bao nhiêu tuổi rồi?". Chiếc chén liền di chuyển nhanh vào ô số 1 và ô số 6. Tôi buột miệng nói: "16 tuổi!". Ngay khi tôi vừa cất lời, một lần nữa tay chúng tôi lại bị chiếc chén kéo vào ô số 1 và ô số 8. Cả bọn ngây người, chẳng hiểu gì.

Lúc này, thằng "cờ hó" Hải lại bắt đầu hỏi: "Ma yêu ai trong số các anh này?". Khi Hải vừa hỏi xong, một luồng gió lạnh bỗng thổi tung cửa ập vào nhà, thổi tắt ngọn nến. Tôi định rút tay về nhưng không được. Cái chén lúc này kéo tay cả bọn di chuyển lung tung một lúc rồi dừng lại. Nhưng do tối quá nên không biết giờ nó đang ở ô nào.

Khi mà ánh nến vừa lóe lên, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà tôi ngước nhìn về tấm gương ở phía tủ quần áo. Bất giác, tôi thót tim. Có một bóng áo trắng đang đứng trong gương, chìa đôi bàn tay ra mỉm cười nhìn tôi. Lúc này tôi há hốc mồm, nhìn kỹ hơn càng khiến tim tôi co thắt lại vì sợ. Bóng áo trắng đang nhìn tôi đó, cô bé đứng trước cửa nhà lần mà tôi vào Huế thi! Cả người tôi lạnh toát rồi đổ gục xuống chiếu trước khi bất tỉnh.

Bọn bạn nghĩ chắc tôi say quá nên gục thôi. Bọn nó liền bế tôi lên giường cho tôi ngủ. Có một điều không ai chú ý tới, đó là chiếc chén đang nằm yên trong ô chữ N (Nam)...

Đêm đó, tôi lại mơ lại giấc mơ đã lâu rồi tôi không mơ: trước hiên nhà, cô bé đó bận đồ trắng nắm tay tôi đi, nhưng được nửa đường thì một bóng áo trắng khác nắm tay tôi kéo lại. Giấc mơ ấy cứ lặp lại mấy ngày liên tục với tôi, đến mức mà thằng Tú bạn tôi phải hỏi: "Mày đang yêu con nào tên Hương à? Mẹ, ngủ mê cứ gọi Hương ơi Hương ơi!". Tôi lặng yên không nói gì, vì tôi biết mọi chuyện với tôi thật sự không ổn rồi. Tôi rút điện thoại ra gọi:

"Alo, Hoàng à?"

"Ừ, có việc gì không mày?"

"Chiều nay mày bận gì không?"

"Không."

"Vậy tan học tao đợi mày ở quán café gần trường mày, tao có việc nhờ mày giúp tao."

"Ok."

Chiều hôm đó, tôi đến từ sớm đợi Hoàng ở quán café ở cổng sau trường Nhân văn. Đối với tôi, Hoàng là người bạn kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp. Hy vọng nó có thể giúp tôi, vì thực sự dạo gần đây tôi lại hay mất ngủ, thỉnh thoảng lại còn mộng du nữa. Tôi cũng thầm thắc mắc rằng từ lần gặp ma trong Huế đến bây giờ tính ra cũng đã gần ba năm, sao mãi đến ngày hôm nay cô bé kia mới hiện ra. Một suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu khiến tôi ớn lạnh: hay là nó vẫn luôn ám theo mình, chưa phút nào rời xa...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Nữ Tần: Xâm Nhiễm Giả
Quay lại truyện Ám ảnh
BÌNH LUẬN