Tôi và Hoàng quen nhau hơn một năm nay. Hoàng học khoa lý trường Khoa học Tự nhiên. Chúng tôi tình cờ quen nhau trong sinh nhật của một em mà lúc đó tôi đang cưa cẩm. Bề ngoài, Hoàng là một người khá bảnh trai, lại đeo thêm cặp kính cận nữa nên trông khá trí thức. Đối với người ngoài, Hoàng có lẽ là một người khá lập dị, ít nói, hiếm khi cười và lúc nào cũng nghiêm túc, nên đến bây giờ Hoàng vẫn chưa có bạn gái. Có lẽ đó là điểm chung duy nhất của tôi và Hoàng. Có lần mấy đứa bạn tôi nói đùa "hai đứa mày yêu nhau đi được đấy". Hoàng có một thói quen rất lạ là mang theo một tập giấy trắng và bút chì mọi lúc mọi nơi. Thỉnh thoảng đang ngồi lại lôi ra hì hục vẽ. Nhiều người không hiểu, càng nghĩ Hoàng là người kỳ quái. Có lần tôi hỏi "Mày vẽ gì mà suốt ngày vẽ thế?", Hoàng nhìn tôi nghiêm túc đáp lại "Tao vẽ những thứ mà mày không thấy, mày có tin không?". Tôi nhiều lần thấy tranh Hoàng vẽ cũng sởn gai ốc thật. Có bức vẽ một người đang cầm sợi dây thắt cổ người khác, có bức vẽ một người con trai đang vuốt ve mái tóc của một cô gái bên cửa sổ... Một điểm đặc biệt nữa là mỗi khi vẽ, Hoàng thường hay tháo gọng kính ra. Phải thừa nhận rằng Hoàng có đôi mắt rất lạ, không biết diễn tả sao nhưng nói chung là mắt Hoàng chỉ một lần nhìn vào sẽ thấy nó rất khác người bình thường, mỗi lần tháo mắt kính ra nó như một người khác vậy. Lâu rồi chúng tôi cũng không nói chuyện, tự nhiên gọi nó cũng cảm thấy ngại, nhưng lúc này Hoàng đã đến rồi. Tôi gọi cho nó cốc cafe rồi hai đứa bắt đầu nói chuyện.
"Sao tìm tao có việc gì thế?"
"Ừ, dạo này tao sao ấy, thấy người người khó chịu, hay mơ lung tung nữa. Mày xem hộ tao có bị làm sao?"
Lúc này, cô bé phục vụ cũng đem cafe tới. Hoàng nhấp một ngụm cafe rồi nói:
"Để tao xem thế nào."
Nói đoạn, Hoàng lục cặp lấy bản vẽ và bút chì ra. Tháo gọng kính, Hoàng nhắm chặt mắt lại một lúc rồi bất chợt mở bừng mắt ra, hí hoáy vẽ. Do ngồi đối diện nên không thể trông thấy Hoàng vẽ gì cả, nhưng tôi cũng biết khi Hoàng vẽ thì ghét nhất người nào làm phiền nên tôi cũng nén sự tò mò lại, đợi bức tranh hoàn tất. Nhìn Hoàng cứ hý hoáy vẽ, lòng tôi cũng cảm thấy hoang mang, hồi hộp, mãi tới khi những giọt mồ hôi lăn dài trên trán thì Hoàng mới dừng bút. Lặng yên nhìn bức tranh, trầm ngâm một lúc lâu không nói gì, mãi tới khi tôi hỏi:
"Sao thế nào rồi mày?"
Hoàng nhấp thêm một ngụm cafe nữa rồi nói:
"Mày có tin trên đời này có ma không?"
"Tao tin. Có gì không ổn với tao à mày?"
Hoàng nhìn tôi rồi đưa bức tranh: "Đây là tất cả những gì tao có thể vẽ được, mày xem đi."
Tôi đón lấy bức tranh từ tay Hoàng, chăm chú quan sát. Trong bức tranh có ba người, hai người đang uống cafe là tôi và Hoàng, ở bàn bên cạnh có một cô gái đang chống cằm, chăm chú nhìn sang bên phía tôi. Phải công nhận tài ký họa của Hoàng vô cùng tốt, đôi mắt của cô gái rất có hồn, ánh mắt đó như háo hức, mong chờ mòn mỏi tôi lắm rồi vậy. Nhìn bức tranh tôi chẳng thấy gì lạ vì tôi nghĩ trong quán có người nhìn mình cũng chẳng có gì lạ cả. Tôi đang định hỏi Hoàng thì nhìn sang bên cạnh, tôi ngạc nhiên, bàn bên cạnh rõ ràng chẳng có ai cả mà! Tôi dụi mắt, bất giác đổ mồ hôi lạnh, cô gái trong bức tranh mà Hoàng vẽ là con bé mà mấy đêm nay tôi thường hay mơ thấy. Tôi lắp bắp hỏi Hoàng:
"Vậy là sao mày?"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu thầm em vợ