Nhà tôi khi đó nghèo lắm, nhà chỉ có một chiếc giường thôi, cả bố mẹ và hai anh em tôi cùng ngủ trên đó nên cũng khá chật. Mọi khi tôi là một đứa khá dễ ngủ, nằm một cái là ngủ tì tì tới sáng. Nhưng không hiểu sao hôm nay nửa đêm tôi lại buồn nên trườn qua người thằng em tôi dậy đi đái. Tôi tháo cái chốt cửa bếp ra định đi ra phía sân giếng để giải quyết, nhưng khi tôi vừa mở cánh cửa bếp ra thì thấy một người đàn ông đứng ở phía mái hiên nhà nhìn thẳng vào tôi. Bên tai tôi thì thầm giọng nói: "Sao mày ném bát hương con tao?".
Tôi lúc này há hốc mồm, mắt trợn trừng sợ đến tưởng chừng sắp ngã quỵ xuống. Lúc này tôi cảm giác quần mình ướt rồi nhưng cơ thể tôi vẫn không phản ứng gì, vẫn trợn mắt há hốc mồm. Lúc này bất chợt lá bùa ở cổ tôi lại nóng gian kéo tôi về với thực tại, tôi vội vàng đóng chặt cửa bếp rồi chốt thật chặt sau đó chạy vào nhà lay bố mẹ tôi dậy, tôi hổn hển nói: "Có người vào nhà ta!".
Bố tôi đang ngủ nghe thế bật ngay dậy cầm con dao mở cửa ra rồi hỏi: "Nó đâu?". Tôi chỉ tay về phía mái hiên nói: "Con thấy một người đứng kia", bố tôi cẩn thận đi ra phía đó kiểm tra nhưng không có gì. Bố nhìn tôi nghi hoặc hỏi: "Mày có hoa mắt không?". Tôi không trả lời, nhưng bố thấy quần tôi ướt vẫn đang chảy nước thì chỉ thở dài rồi nói: "Thay quần đi rồi đi ngủ."
Đêm đó với tôi không còn chuyện gì lạ nữa, mệt quá nên tôi ngủ một mạch tới sáng. Ngày hôm sau cả đám bạn tôi tụ tập lại nói chuyện, một lần nữa chúng tôi lại giật mình kinh sợ vì tất cả những đứa còn lại đêm qua đều mơ chung một giấc mơ, có một người đàn ông hỏi tội vì ném vỡ bát hương con gái ông ta. Tôi lúc đó cũng sợ lắm nhưng không biết làm gì, cả đám ngồi yên lặng, dường như đứa nào cũng hối hận vì trò đùa ngu ngốc của mình.
Phá tan không khí bọn nó, tôi bảo thôi chiều đi học về cả bọn ra mộ xin lỗi người ta. Cả bọn sợ nhưng chúng nó không có đứa nào phản đối, cả bọn tản ra về lớp. Lúc tôi đang định đi thì Huy kéo tay tôi lại nói: "Ông ta nói với tao 'mày sẽ chết, mày sẽ bị chính người nhà mày giết'".
Tôi nghe Huy nói mà túa mồ hôi lạnh, trầm mặc trong sợ hãi. Tôi cố động viên Huy: "Thôi mày về lớp đi, chiều đi học về ra xin lỗi chắc không có việc gì đâu." Huy không nói gì, buồn bã bước về lớp. Nhưng mãi về sau tôi mới biết mình đã nhầm, có những chuyện mà mình làm ra khi hối hận thì đã muộn rồi
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện đêm khuya giải sầu