Chiều hôm đó, theo như kế hoạch, tan học chúng tôi kéo nhau cả đám ra ngôi mộ. Giờ này tôi mới để ý trên bia mộ có ghi:
Nguyễn Thị Yến
Sinh năm 1972
Mất năm 1990
Trước khi ra mộ, chúng tôi còn mang theo một bó hương. Quỳ trước mộ, cả đám thành tâm khấn: "Chúng cháu trẻ con không biết, nghịch dại phá hỏng giấc nghỉ của cô, mong cô tha thứ." Vừa khấn xong thì bất chợt trời nổi gió. Trời hè oi nóng mà cả đám thấy sống lưng lạnh toát, riêng thằng Huy xoắn quá đái cả ra quần. Cả đám thấy tình hình không ổn, vội liên miệng khấn lần nữa rồi chuồn thẳng về nhà. Thằng Huy không hiểu sao cứ nhìn trân trân vào tấm bia mộ mãi không chịu về, tôi phải kéo mãi nó mới đi. Mấy ngày sau, chúng tôi chẳng đứa nào mơ hay thấy sự lạ gì nữa, dần dần cả bọn cũng quên câu chuyện về ngôi mộ và người đàn ông bí ẩn xuất hiện trong giấc mơ.
Một hôm, tôi sang nhà Huy chơi. Vừa vào tới cửa thì tôi thấy thằng Huy cầm con rắn vứt vào người tôi. Tôi giật mình nhảy ra xa chửi: "ĐKM, làm gì thế?"
Thằng Huy cười: "Nhìn mày thế mà cũng sợ rắn à, đồ chết nhát."
Tôi không nói gì, chỉ căm thù nhìn nó hỏi: "Rắn ở đâu thế?"
Huy cười cười: "Nó lúc này có hai con bò vào nhà, bố tao với tao đập chết một con, còn một con không biết chạy đâu mất."
Nhìn nó mà tôi phát sốt, chửi: "Mẹ thằng súc vật, ác như thú!" Nó không biểu tình, chỉ nhe răng cười khoái trá.
Câu chuyện sẽ chẳng là gì nếu không có một ngày định mệnh cướp đi người bạn thân của tôi. Trời mùa này là tháng 5, chúng tôi đang được nghỉ hè. Mùa này cua nhiều, cả bọn rủ nhau đi bắt cua về tốt nấu với canh rau đay, ăn kèm với cà nữa thì ngon phải biết. Giữa trời nắng chang chang, 5 thằng xách rổ ra đồng đi bắt cua. Trước khi đi, chúng tôi đã đề ra mục tiêu thi xem đứa nào bắt được nhiều cua hơn thì sẽ được đứa khác đưa cho 5 viên bi, nên tất cả hăng say lắm.
Đang cao trào thì nghe thằng Huy hét lên: "Á á!" Cả bọn hoảng hồn nhảy thẳng lại chỗ nó: "Mày sao thế?"
Thằng Huy lắp bắp nói: "Tao bị rắn cắn."
Tôi tái mặt hỏi: "Mày có sao không?"
Thằng Huy cười hề hề: "Chắc rắn nước thôi, không sao đâu."
Cả bọn cũng thở phào vì đi móc cua, thỉnh thoảng sờ phải rắn là chuyện bình thường. Có lần tôi cũng bị cắn nhưng chẳng sao, rắn nước thường không độc lắm, cắn chỉ có chút ngứa ngứa thôi. Cả đám quay đi chưa được 3 bước thì thằng Huy gục xuống mương. Hoảng hồn, cả nấy thằng nhảy lại lay vẫn không thấy nó tỉnh. Lúc này cả nấy đứa khóc lóc ầm ĩ, cố khiêng nó chạy nhanh vào trạm xá xã. Nhưng giữa cánh đồng cách trạm xá đã khá xa, nên tới nơi thì Huy đã tắt thở.
Lúc nghe tin con bị rắn cắn, mẹ Huy chạy ngay vào trạm xá, ôm xác nó khóc. Bọn tôi thì mặt xanh như đít nhái, ngồi bên nhìn thằng bạn, không nghĩ rằng nó đã chết rồi. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy hối hận, giá như lúc đó chúng tôi hiểu biết hơn, biết sơ cứu, biết garo vết rắn cắn cho nó trước khi đem đến bệnh xá thì đã không đến nông nỗi thế. Nhưng có một điều đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao rắn nước trong hốc cua lại độc thế? Từ trước tới giờ chưa ai đi bắt cua mà bị rắn cắn chết, Huy có lẽ là người đầu tiên trong thôn, có khi đầu tiên trong xã tôi bị thế. Từ đó về sau, các nhà đều cấm con đi móc cua.
Giữa trưa hè trong đám tang Huy, 4 đứa chúng tôi ngồi quỳ đó đưa tiễn đứa bạn về nơi an nghỉ, nghe tiếng khóc của mẹ Huy và gia đình mà chúng tôi trào nước mắt. Mới hôm nào bọn tôi còn bắn bi, đánh cù... chung với nhau mà giờ không còn gặp nó được nữa, là điều tôi không bao giờ nghĩ đến.
Đang trong dòng suy tư thì bất chợt cả đám tang hỗn loạn. Mẹ Huy từ trong buồng lao ra, ngồi trước ảnh con trai mình, người lắc lắc như say, chỉ thẳng tay vào bức ảnh nói to: "Chết, chết là đúng, tao nhà này có người phá, tao về bảo vệ nó mà nó đánh chết tao, con cháu mất dạy, đến bàn thờ của tổ tiên cũng đem ra chẻ, tao giết hết loại con cháu mất dạy!" Mẹ Huy nói làm mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Riêng tôi lúc đó lạnh gáy, há hốc mồm. Tôi chợt nhớ đến hôm thằng Huy khoe với mình vừa giết con rắn đôi (khuyên thật lòng các bạn mà thấy rắn đi đôi đừng bao giờ giết nó), rồi nhớ đến lời người đàn ông trong giấc mơ của Huy: "Mày sẽ chết, mày sẽ bị chính người nhà mày giết." Tôi bất giác liên kết các sự kiện này lại với nhau, tôi cảm thấy sợ hãi tột cùng, thầm lẩm bẩm mọi chuyện là thật rồi. Bố Huy lúc này chắc cũng hiểu ra vấn đề gì rồi, ông hết nhìn vợ lại nhìn ảnh con trai, bất giác rơi lệ. Bọn tôi nhìn ảnh Huy rồi cũng đồng thời khóc rống lên. Mùa hè năm đó, tôi mất một người bạn.
Sau đám tang Huy, tôi kể hết mọi chuyện cho bố mẹ tôi nghe, tôi cũng bảo đám bạn còn lại nói với bố mẹ bọn nó. Tôi bị cả nhà tổng xỉ vả cho một trận vì cái tội hỗn láo với người chết. Mẹ tôi cùng mẹ của mấy đứa bạn dẫn cả lũ chúng tôi cùng một cái lễ đi ra tận mộ xin lỗi. Mọi chuyện tưởng yên ổn, nào dè khi về nhà, bà nội tôi hỏi: "Thế nó ném vỡ bát hương nhà ai?" Khi nghe mẹ tôi nói tên ra, bà tôi giật mình gọi cả bố tối với ông tôi tới nói. Nghe xong tên mộ, bố tôi và ông tôi cũng thoáng giật mình. Lúc này mẹ tôi và tôi đang ngơ ngác nhìn không hiểu gì, ông tôi lên tiếng: "Bà kể về ngôi mộ đó cho cháu với các con nghe đi." Nói xong ông đi thắp hương ở tất cả các bàn thờ, bố tôi cũng đi ra ngoài. Chỉ còn tôi và mẹ tôi ngồi nghe câu chuyện bà kể, câu chuyện cho đến giờ tôi vẫn thấy hãi hùng nhất mà tôi từng nghe.