Tôi đang còn hơi run, ban đầu cứ nghĩ chắc Trang chỉ hoa mắt thôi, nhưng không ngờ mọi chuyện là thật nên tôi vẫn chưa ổn định lại tâm trạng được.
Thấy tôi không trả lời lại, Trang bịt miệng lại ánh mắt sợ hãi hỏi: "Không phải anh thấy gì chứ?"
"Ừ đúng là hình như có người thật."
"Vậy phải làm sao giờ anh?"
"Thôi em vào nhà ngủ đi, đêm nay anh ngủ ngoài này, có gì mai nói, giờ cũng khuya rồi."
"Vâng, thôi có gì mai nói, làm phiền anh vậy," nói đoạn Trang lấy chăn và gối ra cho tôi. Đêm đó tôi cũng chẳng thể nào ngủ nổi, từng câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi: Bóng đen đó là ai? Tại sao lại phải theo dõi Trang? Đặc biệt mỗi khi nghĩ lại đôi mắt cùng nụ cười ghê người đó tôi lại thấy run run. Sáng hôm sau tôi được Trang đánh thức dậy, hai anh em cùng nhau đi ăn sáng xong, tôi chủ động rủ Trang vào một quán café ven đường, dù sao cũng phải nói chuyện tối qua một lượt cho em nghe. Sau khi nghe tôi nói xong, sự lo âu và sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt Trang:
"Anh nghĩ em nên đến nhà bạn tạm một thời gian hoặc về quê một thời gian đi."
"Vâng, có khi em qua nhà bạn ở tạm một thời gian rồi tính tiếp thôi, chẳng biết có chuyện gì nữa, em sợ quá."
"Thôi cứ bình tĩnh, mọi chuyện đâu sẽ vào đó thôi."
"Vâng, để em gọi điện cho bạn, anh đợi em xíu nhé."
Nói đoạn Trang rút điện thoại ra đi về một góc quán nói chuyện với một ai đó. 5 phút sau em quay lại, tôi cười hỏi:
"Em gọi điện cho bạn à?"
"Vâng."
"Hj, bạn trai hay bạn gái vậy?"
"Bạn gái, ha ha xinh lắm, anh có cần em làm mai cho không?"
"Hj, em làm anh tò mò quá."
"Chốc nữa nó đến đây rồi, anh cũng sẽ được gặp thôi."
Nhưng khi bạn của Trang vừa xuất hiện trước mặt thì toàn thân người tôi run run rồi đứng phắt dậy, làm đồ uống trên bàn đổ hết sạch, tôi cảm giác trái tim mình bay thẳng ra ngoài lồng ngực, miệng tôi lẩm bẩm được 2 chữ “cô Yến” rồi cả thân thể tôi đổ gục xuống.