Thủy vẫn đăm chiêu suy nghĩ, em nói:
- Thú thực với anh có thể cô Yến trong giấc mơ của anh là cô ruột của em.
Nghe Thủy nói mà tôi bàng hoàng, chuyện này có thể xảy ra sao, cô bé ngồi trước mặt mình đây thật sự có thể là cháu cô Yến sao, thảo nào con bé có khuôn mặt giống với cô vậy. Khi tôi bình tĩnh hơn thì Thủy lại nói tiếp:
- Nhiều lần em thấy bố em nhắc đến cô nhưng không có nói cho em là cô chết như thế nào. Mãi hôm nay em mới biết hóa ra là cô chết như vậy, lúc này tôi thấy từng giọt nước mắt đang lăn trên má em.
Đợi em bình tĩnh lại tôi mới nói tiếp:
- Hóa ra em là cháu cô...
Câu chuyện tiếp theo của chúng tôi chỉ xoay quanh về cái chết của cô Yến.
Tôi nhớ lại lời kể của bà, đúng là nhà ông Hùng còn có một người con trai Tên là Phong nữa, có thể Thủy là con của bác Phong đó. Lang thang trên đường nhìn những ánh đèn đêm tôi bỗng cảm thấy cái thế giới này thật nhỏ bé, tình cờ vậy mà tôi cũng có thể gặp cháu cô. Có lẽ 22/10 là ngày cô báo cho tôi sẽ gặp cháu cô, nghĩ vậy tôi chợt mỉm cười. Đang đi nhìn qua bên kia đường tôi chợt thấy một cô bé con đang đứng mỉm cười với tôi, tôi cũng dừng lại, thì thấy con bé đó chầm chậm băng qua đường tiến về bên phía tôi, lúc này mới 9h nên đường xe cộ qua lại vẫn đông nhưng con bé đó vẫn len qua làn xe bước về phía tôi, khi con bé đang đi được nửa đường thì một bóng trắng xuất hiện bên cạnh giữ chặt nó lại. Tôi trố mắt ngạc nhiên vì bóng trắng đang giữ con bé kia lại chính là cô Yến. Đúng lúc này một chiếc xe máy lạc tay lái đâm thẳng vào tôi, trước lúc ngã xuống tôi có thể thấy rõ là chẳng có ai trên đường cả, chỉ có dòng xe vẫn vùn vụt đi qua.