Lúc bị xe đâm, tôi nằm trên đường, chẳng thấy đau lắm, chỉ thấy các cơ thịt giật giật, cử động hơi đau đau thôi. Tôi cứ ngỡ chỉ bị đau phần mềm thôi, không ngờ lúc đến bệnh viện chụp chiếu thì mới biết chân mình bị gãy. Thú thật, tôi rất sợ đến bệnh viện. Mỗi lần đến bệnh viện, tất cả là do ám ảnh từ ngày nhỏ. Hồi đấy tôi bé tí, chắc khoảng 7, 8 tuổi gì đó thôi. Ngày đó ở quê chuột còn nhiều mà ít nhà có điều kiện nuôi mèo, nên các cụ hay dùng thuốc chuột để đánh bả. Hôm đó, trời mưa gió bão bùng, tôi đang ngồi đãi gạo để nấu cơm thì có cơn gió nào vô tình làm rơi một cái gói vàng vàng, trông như gói bột canh của gói mì tôm 500 đồng ngày xưa ấy. Lúc đó tôi có biết gì đâu, cứ tưởng bột canh thật, xé ra thì thấy mấy hạt gạo màu đỏ đỏ. Trẻ con thì tò mò, thấy đỏ đỏ thì thấy hay hay, đưa lên miệng nếm thử vài hạt. Đúng lúc bố tôi đi về, thấy tôi đang ăn thì vả mạnh một phát vào mồm tôi, khiến tôi đau quá nhả ra mấy hạt đang nhai dở, sau đó gọi hàng xóm đưa tôi vào viện. Vào viện, tôi bị các bác sĩ đè ra hành lang, rồi chẳng biết làm thế nào, tôi ói toàn bộ những thứ đã ăn trong ngày. Mỗi lần ói, bụng tôi đau như sống đi chết lại. Cũng may là lần đó tôi được đưa vào sớm, không thì giờ này chắc "thăng" lâu rồi. Nhưng cứ mỗi lần nhớ cảnh nôn ọe đó, tôi lại rùng mình, nên giờ mỗi lần bước chân vào bệnh viện, tôi cứ có cảm giác sợ sợ.
Thôi, trở lại với chuyện chính, lúc tôi bị gãy chân, cả bố và mẹ tôi bắt xe ra Hà Nội. Nhìn tôi bị bó bột, mẹ tôi thì chỉ khóc lóc. Nhìn mẹ tôi lại thấy thương thương, nghĩ mình to đầu lớn xác rồi mà vẫn để cho các cụ lo lắng nên thấy buồn buồn, rơm rớm nước mắt. Tôi ở bệnh viện được mấy ngày thì ông tôi gọi điện ra, bắt bố tôi phải đem tôi về nhà bằng được. Bố tôi ban đầu không muốn cho tôi về, vì chân bị gãy thì không nên di chuyển, huống hồ nhà tôi cách Hà Nội hai ba trăm cây số liền. Nhưng khi ông tôi gọi điện ra lần hai, chẳng biết nói gì mà bố tôi tái mặt, rồi lập tức thuê luôn một cái xe đưa tôi về quê. Mẹ tôi thương con, sợ trên đường đi xảy ra chuyện gì nên nhất quyết không cho đem tôi về, nhưng bị bố tôi mắng cho một trận "Đàn bà biết cái gì, đưa nó về!". Lần đầu tôi thấy bố tôi hung vậy, nên mẹ tôi cũng im, cả nhà cũng lặng lẽ chuẩn bị xuất viện về quê.
Mấy hôm tôi nằm viện, Thủy và Trang có đến thăm tôi. Lần đầu nhìn thấy Thủy, bố tôi cũng giật mình, chắc ông cũng nhận ra Thủy có khuôn mặt khá giống cô Yến. Cả buổi Thủy và Trang ở đó, thỉnh thoảng tôi lại thấy ông liếc nhìn về phía Thủy, thở dài không nói gì. Các ngày hôm sau thì chỉ có Trang tới thăm tôi. Trang và mẹ tôi nói chuyện với nhau khá hợp, mẹ thỉnh thoảng còn cố tình khen Trang trước mặt tôi, đại loại là "Con bé vừa đẹp người đẹp nết, mẹ thấy nó cũng được đấy con ạ". Lại cái chuyện vợ con, mỗi lần về quê là tôi bị nói cho nhức cả đầu, giờ bị bệnh mà cũng chẳng được tha. Thấy tôi có vẻ khó chịu, mẹ tôi lại mắng cho một trận "Mày lo mà lấy vợ đi, lớn tướng rồi mà còn để mẹ lo!". Nghe mẹ nói, tôi cũng có chút chột dạ, nghĩ cảnh bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, lặn lội từ tận quê ra đây chăm mình, tôi thấy cứ tội tội thế nào ấy, nên nghe mẹ nói vậy, tôi chỉ nằm im mà nghe. Bố tôi thuê một chuyến xe đưa tôi về quê, Trang cũng ngỏ ý muốn đi cùng nhưng bị tôi gạt đi. Nói gì thì nói, một mình em nó về nhà tôi cũng ngại, với lại tôi không muốn suốt ngày bị mẹ ca thán, mệt lắm. Tôi nói khi nào tôi khỏi sẽ mời em về quê, tôi sẽ đưa em đi chơi sau. Khuôn mặt Trang có vẻ không biểu tình lắm, nhưng em cũng không nói gì, chỉ khuyên tôi cố gắng tĩnh dưỡng mau khỏe lại, em sẽ về thăm sau.
Cuối cùng thì tôi cũng về được quê, về quê bao giờ tôi cũng cảm giác thoải mái hơn, không phải lo nghĩ, không phải ganh đua gì, đầu óc cũng có phần thư thái hơn. Nhưng tôi cũng chẳng được thoải mái bao lâu, ba ngày sau khi tôi về quê, ông tôi có một người bạn đến chơi nhà. Về sau tôi mới biết người bạn này là ông tôi cố tình mời đến chơi, ông tên là Quách, người Hòa Bình, năm nay cũng hơn 70 tuổi rồi, là bạn đi bộ đội với ông tôi. Ông Quách hôm tới nhà cứ nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi thì bị bó bột nên cũng không đứng dậy chào ông được, chỉ nằm cười mà chào ông thôi. Ông nhìn tôi một lát không nói gì, đứng dậy đi ra nói chuyện với ông tôi. Nhà ông tôi khá nhỏ, bộ bàn ghế tiếp khách và cái giường chỗ tôi nằm gần như là sát nhau, nên tôi có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai ông. Thấy ông Quách không nói gì, ông tôi liền hỏi:
"Tình hình sao rồi?"
"Ông đoán đúng rồi, thằng bé đúng là bị người ta bỏ ngải."