Chiều hôm đó cả nhà tôi có cả ông bà bố mẹ và tôi đi ra thăm mộ cô Yến. Đứng trước mộ ông Hùng, ông tôi chỉ thở dài than một câu "thương cho một kiếp người", rồi trong khóe mắt ông lấp lánh giọt nước mắt. Tôi lúc này đứng trước mộ cô Yến, tôi đang thầm hối hận vì trò đùa tai hại của tôi và đám bạn đã làm. Khi tôi nhìn bức ảnh trước mộ, tôi có cảm giác có một ánh mắt cũng đang nhìn lại tôi, ánh mắt mang theo đau thương ai oán. Mọi thứ xung quanh tôi giờ đây như không tồn tại, cơ thể và tâm trí tôi đắm chìm trong ánh mắt ấy. Mẹ tôi hét lên "Nam con đi đâu đấy," tôi quay lưng lại nhìn mẹ bằng ánh mắt đau thương ai oán rồi tiếp tục lặng lẽ bước đi, lúc đấy thực sự thì đó tôi không thể điều khiển được bản thân mình, chỉ biết có một lực lượng thần bí nào đó thôi thúc tôi bước đi. Cả nhà lúc đó xanh mắt, mẹ tôi thì khóc lóc ầm ĩ luôn miệng gọi "con ơi con đi đâu vậy mẹ ở đây mà". Lúc này người bình tĩnh nhất có lẽ là ông và bố tôi, hai người không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo. Cuối cùng đôi chân tôi cũng chịu dừng lại trước căn nhà cổ cũ kỹ của ông Hùng, ngồi phịch xuống nơi mái hiên, đôi mắt thẩn thờ nhìn vào trong nhà như tìm kiếm một thứ gì đó.
Bố tôi tiến đến trước mặt tôi nói: "Cô Yến, cháu nó còn nhỏ cô tha cho nó đi, nó biết lỗi rồi."
Tôi vẫn không nói gì, nhìn bố bằng ánh mắt đau thương rồi đưa ngón tay trỏ lên miệng cắn phụt một cái, máu chảy ròng ròng, nhưng mắt vẫn trân trân nhìn cả nhà. Chẳng biết từ bao giờ ở dưới nền sân gạch đầy rong rêu đó hiện ra hai chữ "trả thù" bằng máu đỏ thẫm. Ông và bố tôi nhìn nhau, còn mẹ tôi khóc lóc đến mức tưởng trừng ngất đi, đúng lúc này bà tôi cầm một cành dâu quất mạnh vào người tôi hét lên rồi như ngã lăn ra đất. Tôi được bố cõng về nhà.
Trên giường ở ông nhà, bà nội tôi từ từ tỉnh lại, tôi mơ màng nghe thấy tiếng bố và ông tôi tranh luận.
Ông tôi cầm ba đồng xu quăng mạnh ra bàn rồi nói: "Anh nhìn đi, từ lúc về tới giờ ta đã gieo nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ được quẻ này. Nợ ân người ta thì phải trả thôi, chỉ trách thằng Nam hợp vía," nói tới đây ông yên lặng, bố tôi yên lặng, cả nhà đều yên lặng nhìn nhau. Tôi mệt quá cũng thiếp đi, chẳng biết chuyện gì diễn ra sau đó nữa.
Sau hôm sự cố đó, mọi chuyện cứ thế bình yên trôi đi, tôi cũng cho đến kì thi đại học. Trước khi lên đường, ông tôi có gọi hai mẹ con lại dặn: "Lần này đi về phía nam nên cẩn thận giữ mình." Ông một lần nữa lại nhìn tôi thở dài.
Năm đó tôi thi đại học ở 2 nơi Hà Nội và Huế. Khi ở Hà Nội, mọi chuyện đều bình thường thậm chí có thể nói là tốt đẹp, nhưng khi đặt chân lên đất Huế thì mọi chuyện bắt đầu diễn ra không bình thường với cả tôi và mẹ.