Logo
Trang chủ
Chương 51

Chương 51

Đọc to

Chúc các thím năm mới vui vẻ, hẹn phần tiếp theo vào chủ nhật tuần sau.

Vậy là từ hôm Thủy về đến nay đã được 3 hôm, chúng tôi đang chuẩn bị kế hoạch để quay trở lại Hà Nội thì bất ngờ thằng bạn thân của tôi từ Thái Nguyên trở về, thế nên tôi quyết định ở nhà thêm vài ngày chơi, vì lâu quá rồi chúng tôi chưa gặp nhau. Nói sơ qua về thằng bạn này, nó tên là Dũng, hai đứa nhà ngay đối diện nhau, chơi với nhau từ nhỏ, vô số lần đấm nhau chảy cả máu mồm máu mũi, nhưng đó là thời trẻ con. Mẹ tôi kể ngày xưa hai đứa đi thi bé khỏe bé ngoan, chẳng hiểu hiềm khích gì mà khi kết thúc thi, mẹ Dũng đèo nó về tôi còn cố chạy theo đấm cho nó vài phát, ngày đó to khỏe nên kết cục đánh nhau là tôi toàn thắng.

Bây giờ thì nó vừa to vừa khỏe như một con trâu, vậy nên có bực mình gì cũng chẳng dám ho he gì. Nhưng kì lạ hai đứa càng lớn lại càng thân nhau. Dũng là một đứa bộc trực, thẳng tính, chơi hết lòng vì bạn bè kể cả những lúc khó khăn. Bạn bè khi hoạn nạn, hay khó khăn đó là điều tôi quý nhất ở Dũng. Nhớ thời gian khi tôi chuyển ra sống một mình, hết tiền, không dám gọi điện về xin các cụ vì lúc đó đúng thời điểm gia đình đang cực kỳ khó khăn, trong nhà chỉ còn có mỗi gạo, nước mắm, và dầu ăn :smile:, tôi phải nấu cơm sau đó rang lên ăn, có hôm thì nấu cháo trắng ăn. Đến lúc không thể duy trì hay chịu đựng hơn được nữa, tôi gọi điện cho Dũng hỏi vay tiền. Khi vừa nghe tôi nói xong nó bảo “để giờ tao đem xuống cho mày,” thế là đêm đó Dũng bắt xe từ Thái Nguyên xuống Hà Nội. Đêm đó chẳng hiểu sao trời vừa mưa vừa lạnh, tôi xỏ đôi tổ ong (dép đi trong nhà) đi ra bến xe bus đón nó. Đường từ trong xóm Triều Khúc ra đến bến xe bus chỗ đại học Hà Nội hồi đó hễ cứ mưa là nước ngập lênh láng tối tận gần đầu gối nên quãng đường đi ra đón nó cũng khá gian nan. Đang đi thì tôi bị trượt chân ngã cả người úp mặt vào vũng nước, người ngợm ướt hết, đôi dép tổ ong màu đen cũng đứt luôn, giờ nghĩ lại thấy nhục không thể tả được.

Khi thấy tôi người thì ướt như chuột, chân thì đi chân đất ra đón nó, nó nhìn tôi rồi lắc đầu ngán ngẩm:

- Mày trông khổ thế!
- Định mệnh đã đen lại còn lắm...đang đi thì bị ngã đứt cả dép.
- Ăn ở cả thôi, dẫn tao về phòng, tao ở một đêm rồi mai tao về.
- Uh, nhà tao mãi tít trong kia, chịu khó lội nước tí.
- DKM Hà Nội mà nước ngập vãi cả đái!
- Mày chưa nghe câu Hà Lội à con chó?
- Tao sợ luôn rồi.

Khi về tới phòng tôi lúc đó là khoảng hơn 9h gì đó, nó rút trong người ra 4 tờ 100k rồi nói:

- Tao còn mỗi 400k, mày cầm 300k đi, để 100k để mai tao bắt xe về.
- Tao cầm 300k thì mày về chỗ làm tiêu bằng cái gì?
- Cầm đi, tao về kia thiếu thì ăn nợ được, mày ở đây, hết tiền muốn ăn thì ai cho nợ?
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Quê em đất độc
Quay lại truyện Ám ảnh
BÌNH LUẬN