Thú thật nghe nó nói vậy tôi chút nữa thì ứa nước mắt, với tôi lúc đó chỉ 300k thôi mà giá trị như cả tỷ vậy, đó là những đồng tiền mà cả đời này tôi chắc sẽ không bao giờ quên. Nó chỉ là một thằng công nhân thôi nhưng tôi luôn tự hào vì có một người bạn như vậy. Đêm đó hai thằng ăn mì tôm rồi nằm nói chuyện ngày nhỏ tới khuya. Thời gian khi tôi ra trường đi làm có điều kiện hơn nên toàn rủ nó xuống Hà Nội hai thằng đi lượn khắp bar, quán nhậu bù đắp lại thời kỳ khó khăn đó.
Khi nó gọi điện báo là đang trên đường về quê tôi, tôi tự nhủ ít nhất phải ở nhà uống một bữa rượu với nó đã rồi đi đâu mới đi.
Đêm đó chính tôi là người đi đón nó, khi nhìn nó bước xuống xe mãi tôi mới nhận ra nó, mấy tháng không gặp thôi mà nó béo, và to cao hơn nhiều. Mặc dù làm nghề hàn nhưng nó không hề đen một chút nào, nói chung là bề ngoài nó khá là trắng trẻo đẹp trai, lại sống ở khu công nghiệp nên gái gú cứ gọi là xếp hàng theo nó. Nó thay người yêu như thay áo vậy, đến nỗi mà tôi chẳng bao giờ thèm hỏi là giờ nó đang yêu con nào, vì mỗi lần hỏi thế nó lại nói một đứa khác.
Tôi là một người hiếm khi nói tục nhưng gặp nó hai thằng nói chuyện câu trước câu sau là văng tục tùm lum rồi, nên bạn nữ nào có đọc thì thông cảm nhé.
- Con chó đợi tao lâu chưa?
- Uh tao đợi cũng được 30 phút rồi.
- Mẹ xe cộ như con...đi Thái Nguyên về đây mà mất nguyên ngày.
- Uh mà mày ăn éo gì mà ăn lắm thế, càng ngày càng béo như con lợn?
- DKM mày thử ngày nào cũng bia xem có béo không?
- Uống éo gì uống lắm thế, ah mai qua nhà tao uống rượu nhé.
- Mày chỉ được cái làm hư tao.
- Con chó thế đừng sang nữa.
- Thôi về đã, sống cho hết hôm nay đi đã.
Trên đường về hai thằng nói chuyện cũng khá nhiều, nó được về nghỉ những bốn ngày, vì thế chúng tôi dẹp kế hoạch rượu chè, mà quyết định đi chơi xa một chuyến. Sau khi bàn bạc một chút chúng tôi quyết định đi thác 9 tầng cách nhà chúng tôi khoảng 40 km về phía tây, nhưng đó là chuyện của ngày mai giờ thì phải đèo thằng cờ hó này về đã.