Logo
Trang chủ
Chương 58

Chương 58

Đọc to

"Anh biết rồi," tôi hét lên lần cuối rồi tiếp tục leo, thằng cờ hó kia không đợi tôi mà leo rõ nhanh. Lên đến nơi, tôi đã thấy nó đang đứng quay mặt vào dòng thác. Lúc đó tôi cứ nghĩ thằng này chắc đang đứng đái rồi. Nó có cái sở thích bệnh hoạn vãi, đến chỗ nào đẹp đẹp hay lần đầu nó đến, nó lại phải "tiểu" một bãi ở đó. Nhớ có lần đi biển xong, tôi hỏi nó: "Mày thấy ở đây thế nào?"

Nó không chút ngại ngùng mà nói rằng "đẹp v.k.đ., mới đái ở đây lúc nãy", lúc đó lại đang đi với nhóm bạn tôi có cả con gái nữa, tự nhiên thấy xấu hổ vãi trong khi mặt nó cứ tỉnh như bơ. Tôi bỏ qua cái thằng cờ hó đó, đi lại hồ ngắm nhìn quang cảnh trên đây. Tôi cứ nghĩ càng lên trên hồ chứa của mỗi thác càng nhỏ đi, nhưng hồ trên tầng này lại to hơn hẳn các hồ ở tầng dưới, nước hồ trong veo nhưng không thấy đáy, điều này khá lạ, vì thường những thác dưới nước trong hồ không sâu lắm, dễ dàng có thể nhìn thấy cả những viên sỏi dưới đáy. Nhưng đây chẳng nhìn thấy đáy đâu cả, trong lòng tôi tự hỏi không hiểu hồ này sâu tới mức nào nữa. Chẳng hiểu sao đột nhiên tôi nhớ thằng M kể hồ này từng có người chết ở đây, tôi bỗng thấy ghê ghê. Tôi vội quay đi tránh xa cái hồ này. Nhưng khi vừa quay lại tôi liền bị giật mình, chẳng hiểu thằng cờ hó Dũng đứng ngay sau lưng tôi từ lúc nào. Ức chế quá tôi chửi nó:

"Đ.k.m., làm bố giật cả mình!"

Bình thường nghe tôi chửi vậy nó đã quay sang tổng sỉ vả tôi rồi, nhưng lần này nó vẫn đứng đó bất động. Tôi bắt đầu hơi run run gọi:

"Dũng ơi!"

Nó vẫn bất động, lúc này nhìn kỹ hơn tôi thấy mắt nó đang mở trừng trừng làm tôi sợ vãi cả đái. Tôi biết có chuyện không ổn rồi, lấy hai tay lay lay vai nó gọi:

"Dũng, Dũng..."

Bất ngờ nó dùng hết sức siết chặt lấy người tôi, khiến tôi không thể vùng vẫy được. Kinh khủng hơn là nó nhấc bổng cả người tôi lên như nhấc một cây chuối không rễ, cứ thế nó ôm tôi tới phía hồ ngay sát thác nước từ tầng 9 chảy xuống rồi bất ngờ nó nhảy ùm cái xuống hồ. Khi xuống nước tôi chẳng hiểu sao được giải phóng khỏi đôi tay của Dũng. Tôi cố dùng hết sức đạp nước ngoi lên, nhưng ngay phía dưới một bàn tay lại túm chặt chân tôi mà kéo sâu xuống phía dưới, tôi dùng hết sức bình sinh để quẩy, nhưng bàn tay kia quá khỏe, tôi không thể nào. Lúc này tôi thầm nhủ chắc mình chết ở nơi này rồi, còn có quá nhiều điều tôi chưa làm được, chắc có lẽ em đang chờ đón tôi.

Khi bị kéo xuống thêm một chút tôi bất ngờ gặp một xoáy nước, nó hút cả tôi và Dũng vào, tôi bắt đầu lã người đi vì thiếu oxy, lúc này tôi đã nhắm nghiền mắt mặc kệ cho số phận của mình, bất chợt tôi thấy bóng của em L ngay trước mắt đang mỉm cười nhìn tôi, tôi cố sức thuận theo dòng nước bơi lại phía em nhưng càng bơi càng xa và rồi cuối cùng tôi cùng tôi cũng có thể ôm em trong vòng tay sau bao ngày xa cách nhưng rồi, em bỗng từ từ tan biến, tôi ngước mắt nhìn theo vẫn nụ cười ấy, nụ cười khiến tôi một thời điên đảo. Bóng em L tan biến, tôi bất chợt như choàng tỉnh giữa cơn mơ và nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, tôi chẳng biết đang ở đâu nữa, nhưng chắc chắn là vẫn đang ở trong nước nhưng dòng nước xoáy kia hiện tại đã ngừng chảy rồi. Nghĩ vậy, tôi cố dùng chút sức lực cuối cùng của mình quẩy đạp lên phía trên. Khi tôi trồi khỏi mặt nước thì chỉ thấy một màu đen. Rốt cuộc tôi đang ở đâu, tự hỏi bản thân nhưng chẳng thể đưa ra nổi một đáp án. Nhưng dù sao bây giờ tôi cũng có thể thở được là tốt rồi.

Sau khi có được một vài nhịp hô hấp tôi mới lấy lại được chút tinh thần. Chiếc áo ấm (kiểu áo phao ấy) tôi mặc giờ đã bắt đầu ngấm nước, nên khá nặng, tôi liền cởi ra và buộc ngang hông, nhưng tôi chưa được nghỉ ngơi chút nào lại bắt đầu sởn gai ốc vì tự nhiên tôi nghe thấy "Hu hu hu" mà rõ ràng là tiếng con gái nữa. Trong nước đã lạnh, nghe thêm tiếng khóc này nữa toàn thân tôi run cầm cập. Lúc này chẳng còn thời gian mà nghĩ gì nữa, tôi cứ cố sức bơi thật nhanh chẳng cần biết là bơi về phía nào cả. Cũng may là chỗ này cũng hẹp bơi một chút tôi đã quơ tay phải một tảng đá, tôi vội túm lấy nó rồi leo lên. Cũng may chỗ này là bờ luôn rồi, tôi ngồi thở hổn hển mệt với lạnh khiến tôi buồn ngủ, nhưng tôi biết lúc này tôi không thể ngủ được, bởi vì biết nơi này là đâu mà ngủ. Tôi kiểm tra lại trong người xem có gì chiếu sáng được không. Tôi sờ túi quần thì có hai cái điện thoại, nhưng nó ngấm nước tắt ngúm rồi, thực sự không có ánh sáng thì tôi không thể làm gì được. Bất chợt tôi nhớ ra mình có một chiếc bật lửa trong áo khoác, tôi vội tháo chiếc áo đang buộc bên hông ra lục tìm chiếc bật lửa, nhưng nó cũng bị ngấm nước nên không thể bật liên được. Tôi điên cuồng rẩy cho nó khô rồi liên tục bật, cuối cùng nó cũng chịu le lói lên một ánh lửa. Ánh lửa soi sáng khoảng không gian trước mặt tôi là một hồ nước khá lớn. Lần thứ hai bật tôi quyết định chỉnh cho ga to hơn và quan sát xem sau lưng mình có gì. Khi ánh lửa bùng lên thì bất giác tôi sợ đến điếng người, hét một tiếng AAAAAAAAAAAAAA rồi nằm lăn ra đất.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)
Quay lại truyện Ám ảnh
BÌNH LUẬN