Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Nhóm bốn đứa chúng tôi cùng đậu đại học ở Hà Nội, do thân nhau từ nhỏ nên quyết định thuê chung một phòng trọ tại Triều Khúc. Mỗi đứa chịu đi xa một chút, nhưng bạn bè ở cùng nhau vẫn tốt hơn là ở với người ngoài. Nhà trọ của chúng tôi có sáu tầng, tầng một và tầng hai là của chủ nhà, bốn đứa tôi thuê luôn cả hai phòng ở tầng ba cho thoải mái, vì dù sao bốn đứa chen chúc vào một phòng cũng khá chật. Tầng sáu là nơi phơi đồ và phòng thờ.

Tôi còn nhớ rõ như in hôm đó là ngày mười tháng chín, sở dĩ tôi nhớ rõ như thế vì đó là lần sinh nhật thứ hai mươi mốt của tôi. Hôm đó tôi có nấu lẩu mời một số bạn bè thân đến chơi. Cuộc sống của tôi đến lúc đó thực sự chẳng có gì, nhưng được cái bạn bè nhiều thế là vui rồi.

Hôm đấy sau khi tiễn hết đám bạn về cũng phải tầm mười giờ rồi, giờ chỉ còn lại bảy người: tôi, ba thằng bạn và ba cô bạn gái của bọn nó. Tôi thầm "gato", éo hiểu mình số con gì nữa, mặt mũi cũng sáng sủa, "đập chai" thế mà hơn hai mươi mốt tuổi đầu mà "chim" chỉ dùng để đái. Tôi thừa biết bọn bạn tôi "nó biết mùi" hết rồi… Đã thế, thằng Tuấn bạn tôi còn nâng chén lên nói: "Cạn! Chúc mày sớm có người yêu." Nghe nó nói mà tôi cũng hơi thấy tủi thân, cầm chén rượu dô rồi một hơi hết sạch.

Chúng tôi ngồi mãi cứ chén chú chén anh, lôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ra kể với nhau, từ chuyện ngày nhỏ đi ăn trộm xoài đến chuyện mặc quần thủng đít ngồi chơi sẻ với đám con gái… Đúng là phê phê rồi thì chuyện gì cũng có thể lôi ra làm đề tài cười. Nhìn chúng tôi nói chuyện, mấy cô bạn gái của bọn kia cứ bò lăn ra cười. Đang hay thì đứt dây đàn, sờ vào chai rượu không còn một giọt. Lúc đó cũng khá khuya rồi (khoảng hơn mười một giờ), tôi nói: "Thôi, hôm nay uống nấy thôi, hôm khác uống tiếp." Nhưng mấy thằng bạn tôi nào có chịu, bọn nó đòi đi mua bia về uống tiếp. Thế là tôi vớ thằng Tuấn lại phải lóc cóc chạy đi mua bia. Tuấn nó muốn mua nhiều hơn, nhưng tôi nhất quyết chỉ mua bảy chai thôi.

Trên đường về, đến đầu ngõ, tôi thấy có chú công an mặc áo xanh đang đứng ở đó. Thấy bọn tôi đi tới, chú hỏi:

"Đây có phải là ngõ XX không cháu?"

Tôi nhìn chú đáp: "Vâng, đúng rồi ạ. Có chuyện gì thế chú?"

"Có người gọi điện cho 113 báo ở ngõ này có người bị ngã bất tỉnh."
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người [Dịch]
Quay lại truyện Ám ảnh
BÌNH LUẬN