Mắt mẹ lúc này mở thao láo ra, nhưng không tài nào nghiêng cổ để xem cái gì đang kéo tay mình được. Lúc này, một tay mẹ đã ở dưới đất, một tay còn lại vẫn ở trên giường, bàn tay vô hình kia vẫn túm chặt tay mẹ tôi mà kéo xuống. Trong lúc vô cùng hoảng loạn, chẳng biết bà lấy đâu ra sức lực, cánh tay còn lại liên tục dồn sức đấm bồm bộp lên cánh tay đang bị kéo kia. May mắn thay, sau khoảng chục cú đấm, tay phải mẹ tôi bắt đầu có cảm giác lại, bà rút ngay tay lên giường, ngồi dậy thở hổn hển rồi đi thẳng ra phía chỗ tôi ngồi.
Ngày hôm sau, mẹ tôi phải gọi điện về cho bố xuống nhà ngoại thắp hương xin. Vì sao ư? Thực sự tôi cũng chẳng biết nữa, không bao giờ thấy mẹ tôi nói với tôi lý do tại sao. Mãi khi tôi lớn, có lần công tác về thăm ông ngoại. Ông kể tôi mới biết nhà ông sinh được bảy người con, trước mẹ tôi còn có một bác gái nữa. Lúc bác này sáu tuổi, đứng chơi ở bờ ao, ông lúc đó không để ý, bác ấy bị ngã xuống ao chết đuối, lúc phát hiện xác đã nổi lên mặt nước rồi. Từ đó, không hiểu sao nó thỉnh thoảng cứ hay về thăm anh chị em. Rồi ông nói bác T nhà mày đó, sang tận Malai thế mà nó cũng theo sang mấy lần, phải gọi điện về thắp hương cho nó. Còn lần mày với mẹ mày vào Huế thi nữa, nó cũng theo vào trêu ghẹo. Bố mày phải đem đồ xuống khấn vái mãi mới được:
"Chị sống khôn thác thiêng phù hộ độ trì cho vợ em cùng cháu bình an, có gì sai sót thì về nhà vợ con em đến tạ tội sau."
Lúc đấy, ngọn nến bùng sáng chói một cái rồi trở lại như bình thường. Chưa hết, ông em còn kể tiếp, có lần bóc có gói bánh thắp hương xong, ông bóc một cái bánh qui ra, nhưng kỳ lạ bên trong chỉ có nửa cái. Ông lúc đó bật cười nói, "Thôi, hai bố con ăn chung."
Trở lại với chuyến đi Huế, sau khi bố tôi xuống nhà thắp hương thì đêm sau đó mẹ tôi không còn bị gì nữa. Nhưng bản thân tôi thì bắt đầu xảy ra chuyện…
…(còn nữa tối viết tiếp :byebye:)