Chương 729: Nhất Sơ xuất kích

Được Lý mặt rỗ nhắc nhở, tôi cũng phát hiện ra những con gà chết đều là gà trống, kể cả mấy con gà trống choai chưa mọc mào. Tôi bèn nhấc một con lên xem xét, phát hiện miệng vết thương hơi biến thành màu đen.

Vĩ Ngọc ngửi một cái rồi nói: "Có mùi thi thể thối rữa, chắc là trên hung khí có bôi dầu luyện từ xác chết."

"Là ai làm vậy?" Lý mặt rỗ nói: "Kẻ này có phải là thù ghét gì gà trống không, sao lại căm thù chúng nó như thế?"

"Không, kẻ này giết gà trống là không muốn ta dùng đến máu gà! Ta đoán có kẻ đang giở trò sau lưng ta."

Tôi đột nhiên sững người, bởi vì Lý Kha đang bị Nguyễn Đàm nhập vào đã biến mất khỏi sân, Nguyễn nang trên mặt đất cũng không thấy đâu, cửa viện thì mở toang!

Tôi xông tới xem xét, đại trận tôi vẽ đã bị phá hủy hoàn toàn, trên đất còn in một dấu tay của trẻ con, chính vì vậy mà Nguyễn Đàm mới có thể đào thoát.

"Hỏng bét, mau đuổi theo!"

Tôi bảo Vĩ Ngọc ở lại bảo vệ Lý Vạn Lợi để tránh xảy ra chuyện không may, rồi cùng Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt đuổi theo.

Bên ngoài tối như mực, có một bóng người xa xa phía trước đang liều mạng bỏ chạy. Tôi đang đuổi theo thì có thứ gì đó từ trong bụi cỏ ven đường thò ra kéo chân tôi. Tôi ngã sõng soài, mắt nổ đom đóm, bàn tay cũng bị mài rách một mảng da.

"Cửu Lân, nhuynh không sao chứ?"

Thấy tôi ngã, Tiểu Nguyệt vội vàng dừng lại đỡ tôi dậy. Trong lúc đỡ, nàng đột nhiên kinh ngạc nói: "Trên vai huynh có một dấu tay nhỏ!"

Chắc chắn là do tên tiểu quỷ vừa rồi để lại. Tôi đứng lên thì phát hiện Lý mặt rỗ đã chạy mất dạng, Nguyễn Đàm cũng không thấy đâu. Tôi thầm nghĩ Lý mặt rỗ cũng quá tích cực rồi? Tôi hướng về phía xa gọi tên hắn nhưng không có ai trả lời. Lúc này, Tiểu Nguyệt xoa xoa bả vai nói: "Sao đột nhiên muội lại thấy lạnh thế này?"

Tôi nhìn bốn phía, những bóng cây trong bóng tối trông có chút quỷ dị đang lắc lư, một cỗ âm khí mãnh liệt khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu hạ xuống.

Tiểu Nguyệt sợ đến mức ôm chặt lấy cánh tay tôi, tôi bèn an ủi nàng. Tôi vừa quay đầu lại thì một nữ nhân quần áo rách rưới từ trên cây hòe bên cạnh hạ xuống, sắc mặt trắng bệch, trên cổ đeo một sợi dây thừng, miệng thè ra một cái lưỡi đỏ dài. Nàng tôi chậm rãi mở đôi mắt không có con ngươi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

"A!" Tiểu Nguyệt hét lên một tiếng, ôm tôi càng chặt hơn.

Điếu Tử Quỷ xuất hiện dọa tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi nghĩ nơi này là thôn làng, chứ đâu phải nghĩa địa hoang sơn, làm sao có thể bỗng dưng xuất hiện một đám cô hồn dã quỷ?

Tôi cảm thấy việc này rất kỳ quái, trận gió lạ vừa rồi cũng rất đáng ngờ, dường như có kẻ đang âm thầm giở trò.

Tôi thò tay vào trong ngực lấy ra Thiên Lang Tiên, thầm niệm chú ngữ. Một con Bắc Đẩu Thiên Lang màu trắng từ trong roi chui ra, lao tới quật ngã hồn ma từ trên cây xuống, đè xuống đất cắn xé một trận, lập tức giết đến hồn phi phách tán, quỷ huyết văng khắp nơi.

Bỗng nhiên, một đôi tay lạnh như băng chụp lấy mắt cá chân tôi.

Tôi cúi đầu xem xét, dưới mặt đất chui ra mười mấy đôi tay bán trong suốt, sau đó cánh tay và thân thể cũng từ trong đất trồi lên. Đó là một đám "người" toàn thân hư thối, có kẻ thối rữa đến trơ cả xương trắng.

Cùng lúc đó, âm hồn từ bốn phương tám hướng nhanh chóng bao vây lại, âm khí đại thịnh. Bắc Đẩu Thiên Lang bị kích thích sát tính, điên cuồng cắn xé, những cô hồn dã quỷ này căn bản không địch lại nổi, rất nhanh đã bị giết sạch một mảng lớn.

Nhưng số lượng của chúng thực sự quá nhiều. Tôi nắm chặt Thiên Lang Tiên, đang muốn vung lên thì đột nhiên bụng đau như dao cắt, đau đến mức tôi không thẳng nổi lưng, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt. Trong tai tôi loáng thoáng có một thanh âm phiêu hốt đang thì thầm niệm chú.

"Huynh  sao vậy?" Tiểu Nguyệt thấy thần sắc của tôi rất khác thường, vội vàng hỏi.

"Không, không biết xảy ra chuyện gì, bụng ta đột nhiên đau như thế, giống như…" Một trận đau nhói khiến tôi không nói nên lời. Tôi muốn nói: Dường như có người đang hạ cổ độc với tôi.

Trạng thái của tôi hiện tại căn bản không thể múa nổi Thiên Lang Tiên. Vô số quỷ thủ đang chộp loạn về phía chúng tôi, mỗi một lần bị chúng chạm vào, thân thể lại đột nhiên lạnh buốt. Bị loại linh thể này công kích quá nhiều cũng sẽ chết. Tôi nghiến răng niệm thầm Đạo Đức Kinh, vung roi quét qua, mấy âm hồn tru lên rồi biến thành khói nhẹ tiêu tán, nhưng rất nhanh lại có những con quỷ khác bù vào, quả thực là đã rơi vào ổ quỷ.

Cảnh tượng bầy quỷ đột kích này hoàn toàn không thua gì Bách Quỷ Dạ Hành của Nhật Bản. Tôi dám khẳng định tuyệt đối có kẻ đứng sau giở trò, hơn nữa đạo hạnh của kẻ này rất sâu!

Tôi tưởng mình phen này xong đời rồi, thì đúng lúc này, một con hạc giấy bồng bềnh bay tới, lơ lửng giữa không trung, sau đó bay về một hướng như đang chỉ đường cho chúng tôi. Tinh thần tôi chấn động, nói với Tiểu Nguyệt: "Đi mau, theo con hạc giấy kia!"

Tiểu Nguyệt đỡ tôi, đuổi theo hạc giấy. Bắc Đẩu Thiên Lang ở xung quanh không ngừng đánh giết cắn xé, đem những âm hồn dám tiếp cận chúng tôi cắn thành mảnh vụn. Nhưng chúng nó là quỷ, lại là quỷ bị người khác sai khiến, căn bản không biết sợ hãi mà cứ thế xông lên.

Những nơi hạc giấy đi qua đều là mắt xích yếu nhất của đại quân quỷ hồn. Mặc dù bốn phương tám hướng là một tràng cảnh quỷ khóc sói gào thê lương, chúng tôi lại có thể lọt vào trong đó mà không gặp nguy hiểm gì.

Cơn đau nhức ở bụng khiến tôi sắp ngất đi. Tôi lo không thể thoát khỏi quỷ trận này, bèn móc từ trong ngực ra một tấm Địa Tạng Vương Bồ Tát phù, bảo Tiểu Nguyệt dán lên người, như vậy cũng có thể tạm thời ngăn cản được một lúc.

Tiểu Nguyệt đem phù chú dán lên người tôi và nàng. Những quỷ thủ muốn bắt chúng tôi vừa chạm phải phù chú liền rụt về như bị điện giật. Nhưng mỗi lần va chạm, màu sắc của phù chú sẽ đậm hơn một chút. Mấy tấm phù chú dán trên người tôi rất nhanh đã hóa thành tro tàn không một dấu hiệu báo trước, mất đi hiệu lực.

"Chung Quỳ trợn mắt, bách tà lui tan!"

Một thanh âm quen thuộc chợt vang vọng trong bầu trời đêm, trong nháy mắt như dời núi lấp biển, bầy quỷ phía sau tôi bị một sức mạnh vô hình đẩy lùi về phía sau, cảnh tượng thật sự có thể gọi là đồ sộ. Chỉ thấy Nhất Sơ tay phải cầm Bát Phương Hán Kiếm, tay trái bắt kiếm quyết, đi về phía tôi, lạnh lùng nói: "Đi theo ta!"

Hắn chụp lấy tay tôi, dẫn tôi và Tiểu Nguyệt rời khỏi mảnh đất hiểm ác này, đi thẳng tới phía dưới một cây đại thụ. Tôi chú ý thấy trên mặt đất xung quanh cây đại thụ có vẽ sẵn một pháp trận. Nhất Sơ cắm kiếm lên rìa pháp trận rồi kéo tôi vào trong, nói: "Cửu Lân, nằm xuống."

Tôi đau bụng đến không nói nên lời, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất. Cơn đau nhức kịch liệt này giống như có vật gì muốn phá tan cơ thể mà ra, thật sự quá thống khổ, trước mắt tôi đau đến mức xuất hiện ảo ảnh.

Nhất Sơ móc ra vài đạo phù chú, cầm trong tôiy tự động bốc cháy, rất nhanh đã cháy thành một đống tro. Hắn bảo tôi há miệng, đem tro giấy đến miệng tôi, sau đó cắn ngón cái, nhỏ vài giọt máu vào miệng tôi.

"Nuốt xuống!" Hắn ra lệnh.

Tro giấy khô khốc, còn lưu lại mùi khét, vừa đắng vừa khó nuốt. Tôi phải cố gắng một lúc lâu mới nuốt xuống được, cảm giác trong cổ họng như sắp bốc cháy.

Nhất Sơ ngồi xếp bằng xuống, thầm niệm chú. Nói cũng kỳ diệu, bụng tôi không ngờ lại hết đau.

Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng được một giây, bụng lại đau quặn lên, hơn nữa trong tôii tôi còn nghe thấy thanh âm mờ ảo kia đang tăng tốc niệm chú!

Nhất Sơ tiếp tục niệm chú, âm thầm đối kháng với kẻ giấu mặt kia. Song phương giống như đang giằng co, cứ thế mà tăng dần cường độ, khiến bụng tôi lúc đau lúc không. Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng có hai luồng sức mạnh đang tranh đấu lẫn nhau trong bụng, một luồng ấm áp như lửa, một luồng lạnh lẽo như băng.

Tiểu Nguyệt lo lắng đứng bên cạnh quan sát, thật sự không giúp được gì, đành phải không ngừng cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán cho tôi.

Tôi thầm nghĩ, loại đau đớn này sắp bắt kịp phụ nữ sinh con rồi, có khi còn kịch liệt hơn nữa!

Lúc này, bầy quỷ đã từ bốn phương tám hướng vây quanh, bị đại trận cùng Bắc Đẩu Thiên Lang tạm thời ngăn cản ở bên ngoài. Nhưng Bắc Đẩu Thiên Lang đã bắt đầu chống đỡ không nổi, bầy quỷ phá vỡ đại trận chỉ là vấn đề thời gian.

Tôi thấy trán Nhất Sơ cũng thấm ra một tầng mồ hôi. Theo thời gian trôi qua từng giây, tôi bắt đầu lo lắng, muốn bảo bọn họ mau chóng rời đi không cần để ý đến tôi nữa. Đúng lúc này, Nhất Sơ quát một tiếng: "Phá!"

Một dòng chất lỏng nóng rát, cay nồng từ dạ dày tôi lao thẳng lên thực quản. Tôi vội vàng nghiêng người, hàm răng vừa mở ra, một dòng chất lỏng ấm nóng đã phun trào như suối. Thứ tôi nôn ra trong đêm tối còn có một bãi lớn máu từ dạ dày, bên trong xen lẫn một ít sợi tơ đen cổ quái, giống như những con giun đang ngọ nguậy trên đất, khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Sau khi nôn ra, bụng tôi không còn đau nữa. Tiểu Nguyệt đỡ tôi dậy, hỏi tôi cảm thấy thế nào.

"Không đau nữa, vừa nãy đúng là đã đi một chuyến qua Quỷ Môn quan," tôi nói.

Nhất Sơ nhàn nhạt vỗ tôiy đứng lên: "Ngươi bị người ta hạ Đoạn Tràng chú."

"Đoạn Tràng chú?" Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy loại thần chú này.

Đề xuất Voz: Đặt tên là "Cơn mưa ngang qua"
Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN