Chương 730: Ngũ Quỷ Triền Hồn Chú

Nhất Sơ hỏi: "Cửu Lân, gần đây ngươi có nhận đồ từ người lạ không?"

Tối nay tôi cũng chỉ ăn đồ ăn do cha con nhà họ Lý làm, nhưng tôi cảm thấy hai người bọn họ không thể nào biết sử dụng thứ Đoạn Tràng chú gì đó, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được.

Tôi hỏi Nhất Sơ: "Vừa rồi, sao ngươi lại ở đây?"

Hắn liếc nhìn bầy quỷ ngoài trận rồi nói: "Vừa đi vừa nói, trước hết phải giải quyết những phiền toái này đã."

Nói xong, hắn rút thanh Bát Diện Hán Kiếm cắm trên pháp trận ra. Hiệu lực của pháp trận nhất thời yếu đi, tiếng quỷ kêu rên lập tức như một bản hòa tấu lớn vang lên bên tai tôi. Nhất Sơ nói một tiếng "Đi", rồi lao nhanh về một hướng. Tôi không biết hắn muốn đi đâu, đành phải cùng Tiểu Nguyệt đuổi theo hắn.

Đại quân âm hồn sau lưng bị pháp trận ngăn cản một lát, đột nhiên phá tan pháp trận, giống như thủy triều tràn tới. Ba người chúng tôi vội vàng tăng tốc, bỏ lại chúng ở phía sau.

Trên đường đi, Nhất Sơ kể lại rằng hắn đang giúp một ông chủ tìm Nguyễn nang. Sau khi dò hỏi nhiều nơi, Hắn mới biết Nguyễn nang ở đây. Chẳng ngờ khi đến nơi lại thấy tôi và Tiểu Nguyệt đang bị một bầy quỷ tấn công nên mới ra tay tương trợ.

May mà hắn đến kịp, nếu không thì với Đoạn Tràng Chú và cả bầy quỷ kia, đêm nay rất có thể tôi sẽ lật thuyền trong mương!

Tôi hỏi hắn: "Là ai muốn cái túi tiền này?"

"Là ông chủ một sòng bạc ở Cao Thành, họ Hoàng." Hắn đáp.

"Khoan đã, không phải là ông chủ Hoàng của sòng bạc Vịnh Châu Kim chứ?" Tôi vội hỏi.

Hắn dừng bước, hơi kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"

"Bởi vì chủ thuê của tôi cũng là ông chủ Hoàng…" Tôi đột nhiên nhớ lại hôm đó ông chủ Hoàng mời tôi uống trà, chắc hẳn tôi đã bị Nguyễn Đan hạ Đoạn Tràng Chú. Nghĩ đến đây, tôi liền hiểu ra mọi chuyện, bèn chửi thầm: “Khốn kiếp, bị hai tên lừa đảo chúng nó xỏ mũi rồi!”

Tôi hỏi Hắn về dáng vẻ của ông chủ Hoàng, Hắn bảo đó là một người đàn ông trung niên, dáng người tầm thước. Nói cách khác, ông chủ Hoàng mà tôi gặp tối đó là kẻ giả mạo. Khỏi phải nói, Hắn ta và Nguyễn Đan chắc chắn là một cặp lừa đảo.

Tối nay tôi vừa xử lý xong Nguyễn nang thì lập tức có một đám âm hồn xông ra tấn công chúng tôi. Kẻ đứng sau màn chắc chắn là Nguyễn Đan, mục đích đương nhiên là để cướp Nguyễn nang. Hai tên lừa đảo này muốn dùng kế tay không bắt sói trắng.

Nghe tôi nói xong, Tiểu Nguyệt vô cùng áy náy nói: "Cửu Lân, thật xin lỗi, là muội đã hại huynh bị lừa."

"Không, đây không phải lỗi của muội, chỉ có thể trách ta quá sơ suất!" Lẽ ra lúc trước tôi nên cẩn thận hơn một chút, gửi tin đến sòng bạc để xác nhận, hoặc lên mạng tìm kiếm thông tin về ông chủ họ Hoàng. Lần này bị lừa đúng là một vết nhơ trong sự nghiệp của tôi.

Nhất Sơ lạnh lùng nói: "Không sao, nếu đã dùng thuật Bách Quỷ, kẻ thi thuật nhất định đang ở gần đây."

Biết mình bị lợi dụng, lòng tôi vô cùng khó chịu. Tôi gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta mau đi bắt hai tên lừa đảo kia lại."

Hắn đi trước dẫn đường, còn bầy âm hồn lẳng lặng bám theo sau chúng tôi. Không bao lâu sau, chúng tôi đến trước một gò đất, trên gò đất cắm một lá cờ màu trắng bệch. Rõ ràng không có gió, nhưng lá cờ lại không ngừng phần phật tung bay.

Tôi nhớ trong bút ký của ông nội có nhắc đến một loại cờ tên là Dẫn Hồn Phiên, có thể điều khiển quỷ, bèn hỏi hắn có đúng không. Hắn gật đầu đáp: "Đối phương hẳn đã học qua thuật Lao Sơn, mới có thể chế tạo Dẫn Hồn Phiên. Đây chính là đạo cụ mà hắn dùng để điều khiển bầy quỷ."

Vừa dứt lời, Dẫn Hồn Phiên đột nhiên chuyển động điên cuồng, xung quanh gò đất lập tức xuất hiện rất nhiều âm hồn. Khác với lúc trước, những âm hồn này trông vô cùng hung tợn. Có con thì đầu gãy cổ, máu me đầm đìa; có kẻ thì ruột gan lòi cả ra ngoài, thối rữa, bụng nó còn lôi theo một Anh Linh qua dây rốn, là một cặp Mẫu Tử Sát; còn có lệ quỷ toàn thân da thịt bong tróc, để lộ cả khung xương bên trong. Đây là Hình Quỷ cực kỳ hiếm gặp, được tạo ra từ kẻ chết vì hình phạt lăng trì, oán khí vô cùng nặng, không biết hắn đã tốn bao công sức mới tìm được.

Chắc chắn quanh Dẫn Hồn Phiên đã được bố trí một pháp trận phòng ngự nào đó, chỉ cần có dương khí tiếp cận sẽ bị kích hoạt. Thực ra nếu là tôi, tôi cũng sẽ bố trí như vậy để phòng đối thủ dễ dàng nhổ cờ.

Xem ra thực lực của Nguyễn Đan khá mạnh. Lúc trước thấy bộ dạng tội nghiệp của hắn, tôi còn tưởng hắn là một kẻ gà mờ. Hoặc là hắn đang giả vờ cho tôi xem, hoặc là hắn đã dùng tà thuật của Lao Sơn để cưỡng ép tăng sức mạnh, bất chấp việc tổn hại dương thọ của bản thân!

Lệ quỷ gầm lên rồi nhào về phía chúng tôi. Nhất Sơ vung kiếm đâm thủng ngực một con Hình Quỷ, nhưng oán khí của nó quá mạnh, ngay cả Bát Diện Hán Kiếm cũng không thể một chiêu đánh nó hồn phi phách tán. Nó bám chặt vào lưỡi kiếm, không ngừng tiến tới, vươn đôi tay trắng hếu chộp lấy hắn.

Hắn lùi lại một bước để tránh đòn tấn công của nó, mũi kiếm loé lên ánh sáng xanh, chém bay đầu nó. Lúc này, con Hình Quỷ mới tan thành tro bụi.

Tôi bảo Tiểu Nguyệt nấp sau lưng mình, còn tôi thì vung Thiên Lang Tiên quất thẳng vào đám lệ quỷ. Có một con lệ quỷ lại dám giơ tay ra chụp lấy roi của tôi. Bàn tay nó vừa chạm vào Thiên Lang Tiên liền bốc khói như bị thiêu đốt. Tôi giật mạnh roi về, rồi vung lên quất thẳng vào người nó.

Tôi và Nhất Sơ tả xung hữu đột, nhanh chóng tiêu diệt đám lệ quỷ này. Dù chúng có hung hãn đến đâu thì cũng chỉ là linh thể, hoàn toàn không chống lại được uy lực của Bát Diện Hán Kiếm và Thiên Lang Tiên! Sau khi diệt xong mấy con lệ quỷ đầu đàn, Nhất Sơ lao lên gò đất, một kiếm chém ngang thân cột cờ Dẫn Hồn Phiên. Lũ lệ quỷ xung quanh và cả bầy quỷ đông như kiến cỏ phía sau lập tức hóa thành một luồng âm phong, biến mất không còn tăm hơi.

Tiếp đó hắn ta lấy từ trong ngực ra năm sáu con hạc giấy, tung lên trời để truy tìm tung tích của kẻ thi thuật.

Nhân lúc này, tôi nhặt Dẫn Hồn Phiên đã bị chém gãy lên xem. Trên lá cờ và cán cờ đều được bôi một lớp dầu xác, âm khí rất nặng. Tôi nhớ bút ký của ông nội có nhắc đến, muốn dùng thứ này cần phải có móng tay, tóc và tinh huyết của người thi thuật làm vật dẫn, đổi lại phải trả giá bằng năm năm dương thọ. Đúng là loại thuật pháp âm hiểm đến cực điểm, đúng với câu “đả thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm”.

Vì vậy, tôi bới đất xung quanh cột cờ, quả nhiên tìm thấy một bọc giấy được chôn nông dưới đất. Bên trong là một mẩu móng tay, một sợi tóc và một giọt máu đã khô.

Tôi đưa thứ này cho Nhất Sơ xem, hỏi hắn có thể tận dụng nó được không, bởi vì tôi chưa từng học qua loại pháp thuật hại người này.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Để ta thử xem. Ngươi đốt mấy thứ này thành tro được không?"

"Được!" Tôi gật đầu.

Hắn lấy ra một tờ giấy bùa, gấp lại rồi xé trong tay thành hình một người giấy nhỏ. Khi mở ra, nó biến thành năm hình nhân giấy “tay dài” nối liền nhau. Tôi thầm nghĩ Nhất Sơ này quả là khéo tay, không cần kéo mà vẫn xé được hình nhân giấy đẹp như vậy.

Tôi dùng bật lửa đốt bọc giấy, đặt trên một tảng đá, rất nhanh đã cháy thành tro.

Hắn đặt năm hình nhân giấy xuống đất, rắc một ít tro lên đó, miệng lẩm nhẩm đọc chú. Vừa dứt lời, hình nhân giấy đang bị tro vùi lấp một nửa bỗng bắt đầu cử động. Hắn nói: "Được rồi."

"Đây là pháp thuật gì?" Tôi hỏi.

"Ngũ Quỷ Triền Hồn Chú." Hắn đáp.

Tôi đã từng nghe qua cái tên này, đây là một loại chú thuật vô cùng âm độc, nghe nói khi phát tác có thể khiến người ta sống không bằng chết. Tôi thầm nghĩ, ngươi vừa dùng Đoạn Tràng Chú hại ta, giờ thì đến lượt ngươi, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!

Chúng tôi đứng chờ một lát, đợi những con hạc giấy mà Nhất Sơ thả ra bay về. Chờ khoảng năm phút, một đốm lửa xanh u ám xuất hiện giữa không trung. Chỉ thấy một con hạc giấy bốc cháy thành một quả cầu lửa nhỏ, lảo đảo bay đến trước mặt chúng tôi rồi rơi xuống đất.

"Trời ơi, sao hạc giấy lại bốc cháy thế này?" Tiểu Nguyệt hỏi.

"Đối phương đã phát hiện ra chúng ta đang truy lùng hắn. Nhanh lên, đừng để bọn chúng chạy thoát!" Nhất Sơ đột nhiên lo lắng hét lên.

Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Gia Tộc Ngư Nông Đến Thủy Đức Chân Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN