Chương 738: Mười ba mạng người
Thấy Tiểu Nguyệt nằm im bất động trên giường, tôi vội vàng xông tới. Thân thể nàng trong lớp áo choàng tắm lạnh như băng, mũi không còn hơi thở, con ngươi cũng đã giãn ra. Nước mắt tôi lập tức trào ra, tôi liều mạng gọi tên nàng, cố gắng ấn ngực, làm hô hấp nhân tạo cho nàng, vừa khóc vừa nói: "Tân Nguyệt, muội ngàn vạn lần không được chết!"
Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có Tiểu Nguyệt sẽ u ám đến mức nào.
Đúng lúc này, bên tai tôi truyền đến một tiếng quát trong trẻo: "Dùng sức mạnh Hồ Tiên, giải!"
Trong nháy mắt, "Tiểu Nguyệt" trong lòng tôi biến thành một cây chổi lau nhà, mà tôi thì vừa hay đang làm hô hấp nhân tạo cho nó. Tôi vội vàng phì phì vài cái, dùng tay áo lau miệng.
Hóa ra chỗ của tôi vẫn là cái đống tạp vật này, xem ra đêm nay tôi có duyên với nơi này rồi.
"Ha ha ha ha, buồn cười chết mất!"
Tiểu Vĩ Ngọc ôm bụng, lăn lộn không ngừng trên mặt đất.
Tôi tức đến nỗi ném phắt cái chổi đi, mắng: "Sao ngươi không nhắc ta sớm hơn?"
"Cái bộ dạng của ngươi buồn cười chết đi được, ta muốn ngắm thêm một lúc nữa."
Tiểu Vĩ Ngọc cười đến không thở nổi, nước mắt cũng chảy cả ra. Tôi vừa thở hổn hển vừa nói: "Mẹ kiếp, tháng này ngươi đừng hòng uống máu nữa. Không, nửa năm tới đi mà uống máu heo cho ta!"
Tiểu Vĩ Ngọc vội thu mình lại, vừa nín cười vừa làm ra vẻ tủi thân: "Ca ca xấu, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa đâu."
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Lại là người nhân viên công tác lúc nãy, hắn trợn mắt mắng: "Thưa ngài, có phải ngài ra ngoài quên uống thuốc không, đây là lần thứ mấy rồi?"
"Thật sự xin lỗi, ta thật sự là…"
Đột nhiên tôi nhận ra có gì đó không đúng. Tiểu Vĩ Ngọc đang đứng ngay cạnh tôi, người thường mà thấy một tiểu loli mặc đồ cổ, có đôi tai tam giác và chiếc đuôi lớn dễ thương thì sao có thể thờ ơ được chứ? Lúc tôi để ý đến điều này, đôi tai của Tiểu Vĩ Ngọc còn khẽ giật giật.
Hắn nhân viên này có vấn đề!
"Ngươi là ai?" Tôi hỏi.
Người nọ phát ra một tràng cười quái gở. Bấy giờ, Tiểu Vĩ Ngọc nhe nanh, lao về phía gã nhân viên kia. Chỉ thấy tay phải hắn bấm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm niệm chú, Tiểu Vĩ Ngọc liền bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy văng ra, đập mạnh vào tường.
Tôi sợ Tiểu Vĩ Ngọc bị thương nên vội vàng niệm chú ngữ, tiểu hồ ly lập tức hóa thành một vệt sáng trắng rồi bị thu vào trong hạt châu.
Nhìn lại gã nhân viên công tác, quần áo và tướng mạo của hắn đều đã thay đổi. Quần áo biến thành một bộ đạo bào màu đen, sắc mặt cũng già đi, khoảng chừng năm sáu mươi tuổi. Dáng người gầy gò, để một chòm râu dê đen nhánh phiêu dật, toát ra vài phần tiên phong đạo cốt.
"Ngươi là ai?" Tôi hỏi lại.
"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo pháp danh Nhất Thanh."
Nhất Thanh? Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi. Tôi chợt nhớ ra hắn chính là vị đạo trưởng mà lão Hoàng mời đến sòng bạc trấn giữ, sau đó lại chạy mất.
Một tay thi triển ảo thuật đã khiến tôi quay cuồng, một chiêu đã đánh bay Tiểu Vĩ Ngọc. Chỉ từ hai điểm này đã thấy thủ đoạn của Nhất Thanh đạo trưởng vô cùng cao siêu, rõ ràng tôi không phải là đối thủ của Hắn, huống chi trên người tôi cũng chẳng mang theo pháp bảo nào.
Người đến không thiện, chuyện này quan hệ đến sinh tử của tôi. Nhất Thanh đạo trưởng dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, cười lạnh một tiếng: "Hậu sinh, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ngươi nghĩ bây giờ mình còn có thể đứng ở đây sao?"
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Tôi hỏi.
"Gã đạo sĩ kia là bạn của ngươi à?" Nhất Thanh đạo trưởng hỏi.
Tôi sững sờ, không ngờ hắn lại biết Nhất Sơ đó. Hắn đã hỏi vậy, chứng tỏ hắn đã thấy tôi và Nhất Sơ ở cùng nhau, thế là tôi đáp: "Phải!"
Nhất Thanh đạo trưởng nghiến răng nói: "Thằng khốn đó, biết ta đến là chạy mất dép. Người bạn này của ngươi đúng là có nghĩa khí thật đấy, dù sao cũng nợ mười ba mạng người, không chạy mới là lạ!"
Đạo sĩ này sao lại mở miệng chửi người như vậy, người xuất gia mà không tích chút khẩu đức nào à? Có điều, tôi càng để ý đến "mười ba mạng người" hơn, bèn hỏi hắn đó là chuyện gì.
"Ngươi rảnh thì tự đi mà hỏi hắn!" Nhất Thanh đạo trưởng lạnh lùng nói: "Vừa rồi ta chỉ thi triển chút tiểu xảo để thăm dò ngươi thôi, phát hiện ngươi tuy tu vi cao cường nhưng về phương diện huyễn thuật thì đúng là một tên gà mờ. Nếu không phải có tiểu hồ ly ngươi nuôi giúp một tay, e là đến hừng đông ngươi cũng không thoát khỏi mê hồn chướng do ta bày ra. Một kẻ ngốc như ngươi sao lại đi cùng với hắn được?"
Nghe những lời này, mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, thật sự không còn gì để nói.
Nhất Thanh đạo trưởng lại hỏi: "Đúng rồi, một tên ngốc như ngươi sao có thể bày được Tán Tài Tán Vận Trận? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tôi thầm nghĩ sao hắn lại biết được chuyện này? Chắc là đã cài tai mắt trong sòng bạc, với thủ đoạn của hắn thì cũng chẳng có gì lạ. Thế là tôi nói thẳng cho hắn biết mình là người buôn bán âm vật.
Nhất Thanh đạo trưởng tỏ vẻ hứng thú: "Vậy ngươi có biết Trương Diệu Dương không?"
"Đó là ông nội ta!" Tôi đáp.
"Thật sao?" Nhất Thanh đạo trưởng nhíu mày.
"Chuyện này có gì đáng để giả mạo chứ?" Tôi nói.
"Chẳng trách." Nhất Thanh đạo trưởng lẩm bẩm một tiếng rồi gật gù: "Người biết bày trận pháp như vậy trên đời này không có mấy ai, ta nên sớm đoán ra mối quan hệ này mới phải. Xem ra ta tìm đúng người rồi."
Tôi nghe mà đầu óc mờ mịt. Gã đạo sĩ này không nói không rằng, đầu tiên là dùng ảo thuật trêu tôi xoay mòng mòng, sau đó lại chửi bạn tốt của tôi ngay trước mặt, rồi lại nói gì mà mười ba mạng người. Rốt cuộc hắn muốn cái gì?
"Hậu sinh, thay ta xử lý một món âm vật, thế nào?" Nhất Thanh đạo trưởng nói.
"Cái gì?" Tôi giật nảy mình.
"Thật ra đêm nay ngươi đã gặp món âm vật này rồi." Nhất Thanh đạo trưởng khẽ thở dài.
"Chẳng lẽ ngài đang nói đến sòng bạc đó?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy! Ta biết quy tắc trong nghề của các ngươi, sau khi xong việc, đồ vật sẽ thuộc về ngươi, nếu muốn thì cứ việc lấy đi. Tôi không có ý đồ gì khác, chỉ cần đứa bé kia có thể sống sót." Nhất Thanh đạo trưởng nói.
"Khoan đã!" Tôi ngắt lời. Gã đạo sĩ này ở trong đạo quán lâu quá nên ngốc luôn rồi à? Đây mà là thái độ nhờ người khác làm việc sao? Tôi nói ngay: "Nhận hay không là chuyện của ta. Ta là kẻ ăn mềm không ăn cứng, đừng tưởng ngươi biết chút ảo thuật là có thể ép ta làm việc."
Nhất Thanh đạo trưởng cười lạnh lắc đầu: "Hậu sinh, xem ra ngươi chẳng hiểu gì cả."
"Lời này là có ý gì?" Tôi tò mò hỏi.
"Ngươi tưởng tối nay ta đến tìm ngươi sao?" Nhất Thanh đạo trưởng cười nói.
Tôi sững người, hóa ra là tôi tự mình đa tình. Thì ra hắn đến để tìm Nhất Sơ, vô tình phát hiện tôi là truyền nhân của ông nội nên dứt khoát giao việc này cho tôi luôn.
Nhất Thanh đạo trưởng chậm rãi nói: "Thật ra món âm vật này chính là thứ mà hắn năm đó không lấy được, vì thế hắn mới nợ mười ba mạng người. Ai ngờ trời tính không bằng người tính, không ngờ ta lại gặp hắn ở đây. Vốn ta định đến trị tội hắn một trận, không ngờ hắn chạy còn nhanh hơn thỏ."
Giọng tôi mềm mỏng hẳn đi: "Đạo trưởng, ngài nói vậy khiến ta hồ đồ quá. Rốt cuộc đó là âm vật gì, mười ba mạng người là chuyện gì, có thể nói rõ hơn một chút không?"
Nhất Thanh đạo trưởng thở dài một tiếng: "Chuyện một lời khó nói hết. Ta có thể cho ngươi biết tên của món âm vật này trước, nó tên là Bách Chiến Tướng Quân Giáp. Ngày mai ta sẽ lại đến tìm ngươi."
Dứt lời, hắn quay người rời đi, lúc gần đi còn dặn tôi một câu: "Người bạn kia của ngươi là một tên nhát gan, ta khuyên ngươi không nên quá thân cận với hắn."
Gã đạo trưởng đột nhiên xuất hiện này thật sự làm tôi ngơ ngác. Khi tôi trở lại phòng, Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ đang tìm tôi khắp nơi, vẻ mặt vô cùng sốt ruột. Tiểu Nguyệt nói vừa rồi tôi không nói tiếng nào đã đi ra ngoài, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
"Sao hai người không gọi máy của tôi?" Tôi hỏi.
"Ngươi ném điện thoại trên giường, bảo ta gọi cho ai?" Tiểu Nguyệt nói.
"Rõ ràng ta có mang theo mà!"
Nói xong, tôi thò tay vào trong ngực, lôi ra một cục xà phòng.
Đề xuất Voz: Này bạn thân, tao yêu mày
hóng chap mới ạ
Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé
Có ai đọc đến chap hiện tại chưa
Em đây bác ơi.
Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs
Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.
Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))
Thớt mới đó bạn
Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D
Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng
Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé
T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.
Hóng chap mới ạ