Chương 739: Bách Chiến tướng quân giáp
Bách Chiến Tướng Quân Giáp là cái gì?
Sáng sớm hôm sau, lúc ba người chúng tôi đang ăn sáng trong khách sạn, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này. Đương nhiên là nghĩ nát óc cũng không ra, tìm trên Baidu thì càng không thể, có lẽ trong bút ký của ông nội sẽ có ghi chép, nhưng bút ký của nội thì lúc ra ngoài tôi không thể nào mang theo được.
Tôi đang nghĩ có nên về một chuyến hay không? Dù sao từ đây bay đến Vũ Hán cũng chỉ hơn một tiếng. Tiểu Nguyệt nói không được, chuyến bay gần nhất là vào buổi chiều, không kịp.
Nhất Thanh đạo trưởng chỉ nói hôm nay sẽ đến tìm tôi, chứ không nói rõ là lúc nào, cũng chẳng để lại số điện thoại, đúng là đồ lừa đảo. Thành ra hôm nay chúng tôi chỉ có thể ở lì trong khách sạn.
Tiểu Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một người, Vương Mật Nhi, rồi hỏi tôi có thể nhờ cô ấy giúp một tay không.
Tôi vội xua tay lia lịa: "Không được, không được, ta không muốn lại nợ nhân tình của vị đại tiểu thư nhà họ Vương này đâu."
Tiểu Nguyệt nhếch mép cười: "Vậy thì còn tìm được ai nữa?"
Tìm Vương Mật Nhi là phương án khả thi duy nhất hiện giờ, nhưng cửa tiệm của tôi đã khóa, chìa khóa chỉ mình tôi có. Tôi còn phải fax một bản sao chữ ký của mình để Vương Mật Nhi cầm đi làm bằng chứng, sau đó tìm thợ khóa đến mở cửa. Tôi đặc biệt dặn dò cô ấy không được làm lộn xộn đồ đạc trong quán.
Có thể tưởng tượng được, với tính cách cao ngạo của Vương Mật Nhi, cô ấy căn bản sẽ không nghe tôi sai bảo. Mãi đến khi tôi hứa lúc về sẽ cùng nàng đi xem gấu trúc một chuyến, nàng mới chịu làm việc này.
Rất nhanh, một bản scan bút ký của gia gia đã được gửi vào hòm thư của tôi. Tôi tìm kiếm kỹ lưỡng và chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một vài manh mối.
Hóa ra Bách Chiến Tướng Quân Giáp này lại có mối liên hệ mật thiết với một vị chiến thần trẻ tuổi yểu mệnh trong lịch sử!
Năm đó, Hung Nô Vương phát hiện một khối Thiên Niên Huyền Thiết sâu trong một ngọn núi ở Tây Vực, bèn sai người đúc thành một pho tượng vàng tế trời. Tạo hình của nó chính là Tương Tư Thần được truyền từ nước Đại Thực đến Tây Vực, cũng chính là Chiến Thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.
Mỗi lần xuất chinh, Hung Nô Vương đều dẫn kỵ binh đến uống máu tế bái pho tượng vàng này, cầu mong có thể trăm trận trăm thắng.
Sau đó, Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện, đại phá Hung Nô, bắt sống năm vị Hung Nô Vương, pho tượng vàng tế trời này cũng trở thành chiến lợi phẩm rơi vào tay chàng.
Hoắc Khứ Bệnh phát hiện pho tượng vàng này cực kỳ cứng rắn, đao chém rìu bổ cũng không để lại một vết xước. Có người đề nghị chàng đúc pho tượng này thành áo giáp, tất có thể đao thương bất nhập, đánh đâu thắng đó. Hoắc Khứ Bệnh tuổi trẻ khí thịnh, bèn nghe theo đề nghị này.
Thế nhưng, pho tượng vàng bị ném vào lò luyện, vậy mà bảy ngày bảy đêm cũng không cách nào tan chảy. Hoắc Khứ Bệnh cũng rất lấy làm lạ, không biết trước kia người Hung Nô đã dùng cách gì để hòa tan khối huyền thiết này, phải biết rằng kỹ thuật rèn sắt của Hung Nô lúc đó còn kém xa Hán triều.
Thợ rèn bẩm báo, khối huyền thiết này được sản xuất từ Tây Vực, lại được đúc thành tượng thần cho vạn người tế bái nên dần dần đã có linh tính, không muốn bị người ta dễ dàng đúc thành áo giáp. Nếu muốn hàng phục nó, trừ phi có một "vật dẫn" đủ sức nặng.
Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh, chỉ là một cục sắt cứng đầu mà thôi, hôm nay đến cả Hung Nô Vương cũng là tù binh dưới trướng ta, ta không tin không hàng phục được ngươi!
Nói rồi, chàng tuốt kiếm cắt một lọn tóc của mình ném vào lò. Tóc rơi vào lò lập tức cháy rụi, sau đó pho tượng vàng từ từ tan chảy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hóa thành dòng thép cuồn cuộn, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều phải kinh ngạc thán phục.
Làm như vậy là bắt chước phương pháp luyện kiếm thời cổ đại, bề ngoài là để lấy được sự tín nhiệm của khối sắt cứng đầu. Kỳ thực, trong đó còn có một tầng ý nghĩa sâu xa hơn, chính là đúc một phần sinh mệnh của mình vào trong áo giáp!
Làm như vậy có thể khiến vật phẩm giàu linh tính hơn, nhưng lại tồn tại nguy hiểm rất lớn.
Một ngày nọ, thần giáp được đúc xong, ba quân cùng reo hò. Hoắc Khứ Bệnh khoác áo giáp lên người trước mặt mọi người, nhưng khi cầm áo giáp trên tay lại không khỏi "a" lên một tiếng. Hoa văn bên cạnh áo giáp lờ mờ hiện ra mười sáu chữ: "Tướng quân khoác giáp, bách chiến bách thắng, ngày cởi giáp, mệnh vong."
Người xuất chinh tối kỵ nhất là nhìn thấy những lời xui xẻo thế này, Hoắc Khứ Bệnh lập tức nổi giận, hỏi là ai làm?
Lúc ấy trong quân có không ít hàng tướng Hung Nô, ngay cả thợ rèn cũng có một vài người Hung Nô, khó tránh khỏi việc bị nghi ngờ.
Thuộc hạ lập tức áp giải tất cả thợ rèn đến hỏi tội. Một người thợ rèn nói, thần giáp đao thương bất nhập, trong toàn quân e là không có một món vũ khí nào có thể lưu lại dấu vết, cho dù bọn họ muốn khắc chữ lên cũng không làm được.
Thế là Hoắc Khứ Bệnh phất tay cho họ lui ra, một lần nữa nhìn chăm chú vào dòng chữ trên áo giáp. Đây có lẽ là ý trời.
Tuy Hoắc Khứ Bệnh trong mắt mọi người là thiếu niên anh hùng, là thường thắng tướng quân, nhưng trong lòng chàng hiểu rõ, đơn thương độc mã xâm nhập Tây Vực mênh mông, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng, chỉ cần thua một trận là mất cả bàn cờ! Chàng mười bảy tuổi đã theo cậu là Vệ Thanh xuất chinh, tận mắt thấy vô số tướng sĩ chôn thây ở Tây Vực, không thể trở về. Dẫn binh đánh trận cũng giống như dùng tính mạng của vạn người để đánh bạc, áp lực trong lòng chàng người ngoài không thể nào tưởng tượng nổi.
"Bách chiến bách thắng" đối với chàng mà nói, có sức hấp dẫn đến nhường nào! Về phần "ngày cởi giáp, mệnh vong", trước mắt Hung Nô chưa diệt, không biết còn phải chinh chiến bao nhiêu năm, cùng lắm thì không cởi giáp ra là được.
Vì vậy, chàng dứt khoát mặc bộ giáp trụ lên người. Từ đó về sau, Hoắc Khứ Bệnh mang binh đánh trận như có thần trợ, đi đến đâu thì quân Hung Nô tan tác đến đó, cuối cùng lập nên kỳ tích Phong Lang Cư Tư, khiến hậu nhân cũng phải cảm thán không thôi.
Đến ngày thắng lợi trở về, Hán Vũ Đế đích thân ra khỏi cung nghênh đón. Thấy Hoắc Khứ Bệnh thân khoác một bộ giáp nặng nề, ngài bèn ban thưởng một chiếc cẩm bào, đồng thời chuẩn bị mở tiệc lớn trong cung để khao thưởng ba quân.
Đêm đó lúc đi dự tiệc, trong lòng Hoắc Khứ Bệnh vô cùng lo lắng. Hoàng thượng ban cẩm bào không thể không mặc, nhưng bộ áo giáp này lại không tiện cởi ra. Suy đi tính lại, chàng đành phải khoác cẩm bào bên ngoài áo giáp rồi tiến đến dự tiệc.
Vào trong cung, Hán Vũ Đế thấy Hoắc Khứ Bệnh vẫn khoác trên người bộ áo giáp tối màu, không hiểu bèn hỏi: "Chiến sự đã yên, sao Hoắc ái khanh không cởi giáp trụ trên người ra?"
Hoắc Khứ Bệnh đáp: "Chiến sự tuy yên nhưng Hung Nô chưa diệt, thần không dám lơ là. Khoác giáp trên người chính là để nhắc nhở bản thân không nên ham mê hưởng lạc."
Hán Vũ Đế cười ha hả: "Hôm nay tổ chức tiệc lớn, ái khanh hà tất phải căng thẳng như vậy."
Hán Vũ Đế kiên quyết muốn chàng cởi giáp, quân lệnh khó trái. Hoắc Khứ Bệnh chỉ có thể cởi bỏ khôi giáp dưới sự hầu hạ của cung nữ. Sau khi yến tiệc kết thúc, trên đường về nhà, chàng đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, phun ra một ngụm máu lớn. Trong lòng chàng biết rõ mình khó thoát khỏi cái chết.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Hoắc Khứ Bệnh bệnh không dậy nổi, rồi nhanh chóng qua đời.
Hán Vũ Đế đau xót như mất đi cánh tay phải, vô cùng đau buồn, sai người chôn cất long trọng. Bộ áo giáp kia cũng được chôn cùng, nhưng cũng có lời đồn rằng vào ngày Hoắc Khứ Bệnh qua đời, bộ giáp này đã đột nhiên biến mất.
Xem xong câu chuyện này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên. Nhân viên lễ tân nói ở dưới lầu có người tìm. Tôi biết là Nhất Thanh đạo trưởng đến rồi.
Tôi dẫn theo Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ xuống lầu nghênh đón. Vừa xuống đã thấy hắn ngồi trên chiếc ghế dài trong đại sảnh, tay kẹp một điếu thuốc, đang ở đó nhả khói phì phèo, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, trông vô cùng phóng khoáng.
Lý mặt rỗ cười nói: "Gã đạo sĩ này trông không đứng đắn gì cả, không phải là lừa đảo đấy chứ?"
Nhất Thanh đạo trưởng tai rất thính, nghe thấy liền tức giận nói: "Ai ở đó bàn tán về bần đạo?"
Tôi nhanh chóng giới thiệu, nói hai người họ đều là trợ thủ của tôi.
Nhất Thanh đạo trưởng hừ một tiếng, dụi tắt điếu thuốc, giải thích rằng mình thật ra đã sớm hoàn tục rồi. Tôi thầm nghĩ đã hoàn tục rồi mà vẫn ăn mặc như vậy, có phải là người của giới tôn giáo thì đều được hưởng một vài chính sách ưu đãi nào đó không.
"Hậu sinh, hôm nay ngươi có xem tin tức gì không?" Nhất Thanh đạo trưởng đột nhiên hỏi.
Đề xuất Voz: [Sẽ review] Ê!Tao thích mày!...
hóng chap mới ạ
Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé
Có ai đọc đến chap hiện tại chưa
Em đây bác ơi.
Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs
Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.
Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))
Thớt mới đó bạn
Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D
Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng
Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé
T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.
Hóng chap mới ạ