Chương 742: Thủ đoạn của Nhất Thanh đạo trưởng!
Ngay khi bước vào nhà, tôi đã cảm nhận được luồng âm khí cường đại và bá đạo này, giống như có một vật hữu hình đang lấp đầy căn phòng. Nhất Thanh đạo trưởng cũng khẽ cau mày. Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ tự nhiên không cảm nhận được, Tiểu Nguyệt chỉ xoa xoa bả vai, nói trong phòng lạnh quá.
Tôi tạm thời thu Vĩ Ngọc lại, rồi bắt đầu điều tra xung quanh phòng.
Đây là một căn hộ ba phòng, bố cục không tệ. Chỉ là trong phòng bừa bộn vô cùng, trên bàn ngổn ngang những hộp cơm thừa. Thoạt nhìn cứ như vừa bị trộm viếng thăm, không ít đồ gia dụng và thiết bị điện đều bị đập phá. Xem ra tính cách của Cẩu Minh Nghĩa ngày thường cực kỳ nóng nảy!
Tôi vào phòng ngủ, rèm cửa đã kéo kín mít, trong phòng tỏa ra một mùi ẩm mốc, trong sọt rác có một tờ giấy ăn và một chiếc bao cao su đã qua sử dụng. Tôi mở tủ quần áo bên cạnh, những thứ bên trong quả thực không nỡ nhìn thẳng, toàn là roi da, dây trói và những dụng cụ dùng để ngược đãi.
Lý mặt rỗ khinh bỉ nói: “Mẹ kiếp, thì ra tiểu tử này thâm tàng bất lộ, lại còn có sở thích bệnh hoạn như vậy.”
“Khi còn bé, Minh Nghĩa là một đứa trẻ rất thật thà.” Nhất Thanh đạo trưởng cầm một cuốn tạp chí người lớn trên giường lên lướt qua rồi ném sang một bên: “Sau này không biết vì sao lại biến thành thế này.”
“Hiển nhiên là do ảnh hưởng từ bộ giáp của Bách Chiến tướng quân. Một món âm vật thường có thể khiến nhân tính thay đổi lớn, mà bộ giáp này lại có sát khí rất nặng. Chỉ đánh bạc không thôi không thể nào thỏa mãn được hắn, nên hắn không thể không dùng cách biến thái này để phát tiết sát khí thừa thãi trong người!” tôi nói.
Nhất Thanh đạo trưởng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Mặc dù mấy thứ này khiến người ta ghê tởm, nhưng dù sao cũng tốt hơn là nhìn thấy người chết.
Nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi nghi hoặc. Bản thân bộ giáp không phải là một món đồ có tính công kích, hơn nữa xét một cách nghiêm túc âm vật này sát khi sao có thể vượt qua được sát khí của Phương Thiên Họa Kích, thậm chí còn mạnh hơn cả Tây Sở Bá Vương? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình nào khác?
Tiểu Nguyệt kêu lên một tiếng: “Huynh xem, nơi này có rất nhiều máu!”
Chúng tôi lập tức đi vào phòng tắm, thấy trên sàn có rất nhiều giấy vệ sinh dính máu, trong bồn tắm cũng có một vũng máu đã đông cứng lại. Nhìn lượng máu chảy ra thế này, xem ra vết thương rất nặng, cả phòng vệ sinh đều sặc mùi máu tươi.
“Cẩu Minh Nghĩa bị thương à?” Tôi hỏi Nhất Thanh đạo trưởng.
“Ta không rõ!” Hắn đáp.
Tôi lấy la bàn ra, kim đồng trên đó xoay tròn hỗn loạn, lúc chỉ hướng đông, lúc chỉ hướng tây. Hiện tượng này chỉ xảy ra khi ở gần âm vật. Nhưng tôi đã xem xét bên ngoài phòng, tất cả tủ đều được mở ra mà cũng không thấy bộ áo giáp kia đâu.
Tôi hỏi Tiểu Vĩ Ngọc có phát hiện gì không, vì cảm ứng của nó với âm khí nhạy bén hơn tôi nhiều. Nó trốn trong ngực tôi không dám ra ngoài, chỉ thò mũi ra hít hít một lúc rồi mới lên tiếng: “Rất lộn xộn, hình như có bốn luồng âm khí.”
“Ngươi chắc chứ?” Tôi rất kinh ngạc.
“Trong đó ba luồng rất yếu, còn một luồng thì vô cùng mạnh, mạnh đến đáng sợ!” Tiểu Vĩ Ngọc sợ hãi nói.
Tôi lấy một túi tro thảo mộc ra rắc một ít gần cửa sổ, lại cắn rách ngón trỏ, nhỏ một giọt tinh huyết lên khung cửa. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rất lớn, một người phụ nữ giọng Quảng Đông cất tiếng gọi: “Cẩu Minh Nghĩa, mày có ở nhà không?”
Nghe thấy động tĩnh, chúng tôi sợ đến mức không dám hó hé tiếng nào. Có người quen đến thăm ư? Vậy chúng tôi chẳng phải là đột nhập trái phép rồi sao!
Người phụ nữ ngoài cửa lại gõ một lúc rồi nói: “Thằng khốn Cẩu Minh Nghĩa, là tao đây, Ngu tỷ ở hộp đêm đây, mày có đồ bỏ quên ở quán của tao này!”
Chúng tôi không dám lên tiếng, cứ nghĩ người phụ nữ kia gõ cửa không được sẽ rời đi. Ai ngờ cô ta gõ một hồi rồi nhỏ giọng nói với ai đó: “Thưa cảnh sát, tiểu tử này hình như không có ở nhà.”
Lý mặt rỗ sợ đến mức trợn tròn hai mắt: “Trương gia tiểu ca, cảnh sát đến rồi kìa.”
“Suỵt!” Tôi ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng. Lòng tôi cũng căng như dây đàn, lỡ như cảnh sát vào thật thì đêm nay chúng tôi phải ngủ lại trong đồn tạm giam rồi.
Người gõ cửa không chỉ có một, mà là hai người đang nói chuyện với nhau.
“Chết tiệt, sao lại không ở đây? Hôm nay chúng ta đã đi bốn lượt rồi, chắc tiểu tử kia chạy trốn rồi?”
“Cứ thế này về báo cáo, chắc chắn sẽ bị sếp mắng cho một trận.”
“Hay là đi gọi chủ nhà hỏi xem, xem bà ta có chìa khóa không, dù thế nào chúng ta cũng phải vào xem một chút.”
“Được!”
Một cảnh sát bắt đầu đi gõ cửa nhà chủ nhà. Năm phút sau, tiếng bước chân đã lên đến lầu, chúng tôi như đang chơi trò tượng gỗ, đứng im trong nhà không dám nhúc nhích, cảm giác này quả thực là một sự dày vò.
Chủ nhà là một người phụ nữ to béo, giọng nói oang oang. Qua cuộc trò chuyện giữa bà tôi và cảnh sát, tôi biết được một vài thông tin.
Cẩu Minh Nghĩa bị cảnh sát nghi ngờ có liên quan đến cái chết kỳ lạ của ba người ở hộp đêm tối qua. Ban ngày cảnh sát đã đến mấy lần nhưng đều không gặp.
Ngay sau đó, bà chủ nhà to béo lấy chìa khóa ra mở cửa. Nghe tiếng lẫy khóa chuyển động, tim tôi đập thình thịch, sau lưng túa ra một tầng mồ hôi lạnh. Cảnh tượng này con mẹ nó còn đáng sợ hơn cả gặp quỷ đêm khuya. Lát nữa cảnh sát thò đầu vào, tôi có nên ôm đầu không? Tôi phải giải thích thế nào đây? Đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ miên man.
Tiểu Nguyệt sợ đến mức đưa hai tay lên che miệng, còn Lý mặt rỗ thì trực tiếp nấp ra sau lưng, hai tay ôm chặt lấy vai tôi.
Đừng vào! Đừng vào!
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng. Lúc này, cửa đã mở, hai vị cảnh sát, Ngu tỷ và bà chủ nhà cùng đối mặt với chúng tôi. Tôi tuyệt vọng đến cùng cực, một tên cảnh sát trong đó thò đầu vào nhà nhìn quanh một vòng rồi cất bước đi vào.
“Trong phòng thật sự không có ai.” Hắn tôi nhìn thẳng vào mặt tôi mà nói, cứ như bị mù vậy.
Tôi kinh ngạc, chuyện gì thế này? Khi nhìn sang Nhất Thanh đạo trưởng, tôi lập tức hiểu ra. Trong tay ông ấy đang bắt một cái pháp quyết, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Hóa ra vị cao thủ này đang thi triển Mê Hồn Chướng.
“Hai vị cảnh sát, đây là phòng ngủ… Đây là phòng vệ sinh…” Bà chủ nhà giới thiệu, giống như đang diễn kịch trên sân khấu, bước chân rất lớn nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ dậm chân tại chỗ.
Bốn người họ đi tới đi lui, nhưng chỉ hoạt động trong phạm vi một mét vuông nhỏ, chỗ này nhìn một cái, chỗ kia ngó một cái, ra vẻ như đang điều tra thật.
Người trúng Mê Hồn Chướng, người ngoài nhìn vào cứ như một kẻ ngốc. Hẳn là tối hôm qua lúc tôi trúng chiêu, cũng chỉ chạy tới chạy lui trong gian phòng chứa đồ kia mà thôi.
Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý mặt rỗ nhỏ giọng hỏi tôi: “Trương tiểu ca, mấy người này có phải bị trúng tà không?”
“Không, là do đạo trưởng làm phép.” Tôi chỉ vào Nhất Thanh đạo trưởng.
“Ồ!” Lý mặt rỗ nhìn đạo trưởng với ánh mắt đầy khâm phục: “Đạo trưởng, ngài lợi hại quá!”
“Hừ!” Nhất Thanh đạo trưởng hung hăng trừng mắt nhìn Lý mặt rỗ một cái, rồi đưa tay ra hiệu cho hắn im lặng.
“A Kiệt, vừa rồi cậu có nghe thấy ai nói chuyện không?” Một cảnh sát cảnh giác hỏi.
“Không có.” Viên cảnh sát kia đáp.
“Chắc là tiếng ti vi nhà bên cạnh thôi, trời ạ, cái ti vi ồn chết đi được.” Bà chủ nhà giải thích.
Một cảnh sát nói: “Xin lỗi, cho tôi mượn nhà vệ sinh một chút!”
Nói xong, hắn bước vài bước, móc “của quý” ra bắt đầu đi tiểu. Tiểu Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay đi.
Nước tiểu này quả thật dài dằng dặc, không biết đã nhịn bao lâu. Nước tiểu màu vàng sẫm văng tung tóe trên sàn nhà, tỏa ra một mùi khai nồng nặc. Bốn người chúng tôi chỉ có thể bất đắc dĩ hít thở cái mùi này, khỏi phải nói là khó xử đến mức nào.
Đúng lúc này, một cái bóng bán trong suốt đi vào phòng. Viên cảnh sát đang đi tiểu đột nhiên rùng mình một cái, tè cả ra quần. Hắn kinh hoảng quay đầu nhìn quanh, rồi hét lên với đồng đội: “A Kiệt, mau lại đây, vừa rồi tôi hình như nhìn thấy một người!”
Đề xuất Bí Ẩn: Thần Thánh La Mã Đế Quốc
hóng chap mới ạ
Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé
Có ai đọc đến chap hiện tại chưa
Em đây bác ơi.
Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs
Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.
Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))
Thớt mới đó bạn
Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D
Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng
Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé
T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.
Hóng chap mới ạ