Chương 746: Liệt hỏa khắc kim trận!
Đúng lúc này, một bóng người áo đỏ lao vào tầm mắt tôi. Nhìn bóng lưng thướt tha và mái tóc dài phiêu dật, dường như đó là một nữ nhân.
Không biết nàng cầm vũ khí gì trong tay, chỉ thấy nàng vung một đường trước mặt tôi, món vũ khí có hình thù kỳ lạ xoay tít lên, lập tức đánh văng cây trường thương của gã võ sĩ.
Hai người nhanh chóng giao thủ vài chiêu rồi tách ra.
Tôi nhìn kỹ lại, vị khách không mời này cũng khoác một bộ áo giáp nặng nề, phần giáp ngực và giáp vai đều được tạo hình đầu sói. Nàng khoác một chiếc áo choàng đỏ, phần đuôi áo được cắt tua rua tả tơi.
Nàng có một gương mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ hoang dã, đôi mắt trống rỗng không có con ngươi. Nhìn tướng mạo và trang phục, hẳn nàng là người xưa nhưng lại không giống người Trung Nguyên, trên tay còn cầm một thanh loan đao hình trăng khuyết sáng loáng.
Nữ hiệp Tây Vực vừa cứu tôi một mạng thu loan đao về trước ngực, bày ra thế ứng chiến, áo choàng sau lưng tung bay trong gió biển, trông ngầu không thể tả.
Tên võ sĩ dường như bị khiêu khích, cũng nâng trường thương lên, thủ thế sẵn sàng.
Tôi nhìn lại Nhất Sơ, hắn đang chống kiếm quỳ một chân trên đất, trông như đã bị nội thương. Nữ hiệp Tây Vực này rõ ràng không phải do hắn triệu hồi.
Lại nhìn sang Nhất Thanh đạo trưởng, ánh mắt ông ta cũng kinh ngạc y như tôi, hiển nhiên cũng không phải do ông ta làm.
Tôi thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ âm khí của bộ giáp Bách Chiến tướng quân quá thịnh, đã đánh thức một anh linh đang say ngủ gần đây? Nhưng theo tôi được biết, từ xưa đến nay chưa từng có nữ tướng nào, huống chi trông dáng vẻ đối phương còn là một nữ tử Tây Vực.
Gã võ sĩ gầm lên một tiếng rồi xông tới, mang theo sát khí ngút trời giao chiến với nữ hiệp Tây Vực. Binh khí va chạm vào nhau vang lên những tiếng binh bốp chát chúa. Tuy trường thương chiếm ưu thế về khoảng cách, nhưng loan đao lại có hình dáng đặc dị, khó lòng phòng bị, cực kỳ hung hiểm.
Hai người ngươi tới ta đi, cảnh tượng còn đặc sắc hơn cả phim võ hiệp, khiến ba người chúng tôi đứng nhìn mà ngây cả người.
Lúc này, Lý mặt rỗ đã quay lại, một tay xách túi mật, một tay xách một con gà trống lớn. Thấy hai con mãnh quỷ đang chém giết nhau, hắn kinh ngạc hỏi: "Trương gia tiểu ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta cũng không rõ." Tôi nhận lấy cái túi, kiểm tra lại đồ đạc. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, phải tranh thủ bày trận, lát nữa tìm cách dụ võ sĩ tới để hàng phục.
Tôi gọi Lý mặt rỗ đến giúp, nhưng hắn đã bị sát khí đáng sợ kia dọa cho khiếp vía, không dám bước tới. Vì vậy, tôi đành bảo hắn ở lại trông chừng Tiểu Nguyệt.
Tiếp đó, tôi lấy đồ ra, bắt tay vào chuẩn bị. Nhất Sơ bước tới hỏi: "Cửu Lân, ngươi định bố trí trận pháp nào?"
Tôi tưởng hắn muốn giúp nên nói cho hắn biết nguyên lý của trận pháp: "Bộ giáp thuộc hành Kim, ta đã bảo Lý mặt rỗ chuẩn bị than củi, đều là vật dẫn hỏa. Hỏa có thể khắc Kim, ta định dùng máu gà trống và mực vẽ vòng ngoài của trận. Mực và chu sa đã chuẩn bị xong, nếu cần còn có thể dùng thêm, lấy hỏa mạnh để trấn áp bộ giáp, chắc chắn mười phần thì cũng được chín."
Ai ngờ Nhất Sơ nghe xong lại lắc đầu: "Vô dụng."
"Vì sao?" Tôi hỏi.
"Không phải ta nói trận này vô dụng. Hai mươi năm trước ở Diêu gia trang, suy nghĩ của ta cũng giống ngươi bây giờ, lúc đó quả thật đã trấn áp được bộ giáp Bách Chiến tướng quân, nhưng…" Hắn lắc đầu: "Một thời gian rất dài sau đó ta vẫn không nghĩ ra, vì sao lần đó làm phép lại thất bại."
"Sau đó thì hiểu ra chưa?" Tôi hỏi.
Hắn gật đầu: "Lát nữa ta sẽ giải thích."
Nói xong, y cầm con gà trống lên, vung kiếm cắt cổ, vẩy máu lên sợi ni lông. Toàn bộ máu gà còn lại được nhỏ vào lọ mực, y bảo tôi cầm lấy, lát nữa tùy cơ hành động rồi đổ hết lên người gã võ sĩ.
Hai bên vẫn đang giao tranh ác liệt, đao tới thương đi, kín kẽ đến mức nước cũng không lọt qua được.
Nhất Sơ cũng không hề rảnh rỗi, y dùng dây ni lông bày trận trên mặt đất rồi hỏi tôi còn bao nhiêu linh phù. Tôi đáp đã dùng hết rồi, y bèn lấy từ trong ngực ra một xấp, dán lên sợi dây.
Lúc này, Nhất Thanh đạo trưởng bất ngờ xông tới, quát lớn với Nhất Sơ: "Tên nhát gan, ngươi còn nhớ ta không? Năm đó ngươi hại chết mười ba mạng người nhà họ Cẩu, hôm nay lại muốn giết cả cháu của ta!"
Nhất Thanh đạo trưởng tính tình nóng nảy, tôi sợ ông ta lại động thủ nên vội đứng ra giữa hai người họ, nói: "Có chuyện gì thì lát nữa hãy nói, cháu của ông hiện tại lục thân bất nhận, chúng ta mau nghĩ cách chế phục hắn đã."
Nhất Thanh đạo trưởng hung hăng trừng mắt nhìn Nhất Sơ một cái, tạm thời nuốt cơn giận này xuống.
Tôi cảm thấy chuyện hai mươi năm trước hẳn là có ẩn tình, Nhất Sơ mà tôi biết tuyệt đối không phải loại người vô trách nhiệm như vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên, thân hình nữ hiệp Tây Vực bắt đầu chập chờn, dường như đã sắp chống đỡ không nổi. Trong khi đó, khí thế của gã võ sĩ lại càng lúc càng mạnh, chiêu thức dồn dập ép nữ hiệp Tây Vực vào thế khó.
Nhất Sơ nói: "Âm linh này tuy mạnh, nhưng không có gốc rễ, e là không duy trì được lâu."
Tôi hiểu ra, âm vật chứa đựng nữ hiệp Tây Vực không ở nơi này, trong khi gã võ sĩ lại có bộ giáp liên tục cung cấp âm khí, cộng thêm việc hấp thụ tinh khí của Cẩu Minh Nghĩa, tự nhiên là mạnh hơn hẳn.
Nhất Sơ dặn tôi vài câu chú ngữ, bảo lát nữa khi nào hắn dụ được gã võ sĩ tới thì niệm lên. Nói xong, Nhất Sơ liền rút kiếm xông lên trợ chiến.
Tôi giao lọ mực cho Nhất Thanh đạo trưởng, lòng căng như dây đàn chờ đợi.
Ba người lao vào hỗn chiến. Nhất Sơ định giúp nữ hiệp Tây Vực một tay, nhưng nàng ta lại trở tay chém hắn một đao. May mà Nhất Sơ phản ứng nhanh né được, khiến tôi toát cả mồ hôi lạnh thay hắn.
Tôi thầm nghĩ nữ hiệp này đúng là không phân biệt địch ta.
Xem ra nữ hiệp Tây Vực này không phải đến giúp chúng tôi, mà chỉ có thù với võ sĩ. Chẳng lẽ đây là hai âm vật không đội trời chung?
Cuối cùng, nữ hiệp Tây Vực cũng biến mất không thấy đâu. Gã võ sĩ đâm loạn xạ vài thương về phía nơi nàng ta biến mất, dường như vẫn chưa đánh đã ghiền. Nhất Sơ từ phía sau đâm hắn một kiếm, nhưng nhát kiếm chỉ tóe lên một vệt lửa trên bộ giáp đao thương bất nhập kia.
Gã võ sĩ nổi giận, xoay người giao chiến với Nhất Sơ. Nhất Sơ vốn định dụ rắn ra khỏi hang, vừa đánh vừa lùi, rất nhanh đã dẫn được hắn vào trong vòng vây.
"Cửu Lân, niệm chú!" Nhất Sơ hét lớn.
Tôi lập tức niệm chú ngữ, sợi dây thừng trên mặt đất bắt đầu chuyển động như rắn sống, đột nhiên quật lên trói chặt hai chân võ sĩ. Hắn mất thăng bằng, ngã sõng soài ra đất. Từng vòng dây thừng siết chặt lấy thân thể hắn, chỗ dây thừng dính máu gà tiếp xúc với da thịt hắn liền bốc khói xèo xèo.
Tôi gọi Nhất Thanh đạo trưởng mau hất mực. Ông ta vội vung tay hất cả lọ mực ra, mực nước vừa dính vào người hắn lập tức phát huy tác dụng.
Hắn võ sĩ không ngừng quằn quại, sợi dây thừng dường như không trói được hắn. Tôi thấy tình thế không ổn, liền rút Thiên Lang Tiên, phóng tới quấn thêm mấy vòng quanh người hắn.
"Ta sẽ giết các ngươi, ta sẽ giết các ngươi!"
Là giọng của Cẩu Minh Nghĩa! Gã võ sĩ đã biến trở lại thành Cẩu Minh Nghĩa, hắn không ngừng giãy giụa, lấy trán đập mạnh xuống đất thình thịch. Tôi vội cưỡi lên người hắn, một tay giữ dây thừng, một tay đè đầu hắn lại, không cho hắn tự làm mình bị thương.
Cẩu Minh Nghĩa liều mạng muốn hất tôi ra, linh phù trên dây thừng bắt đầu bốc mùi khét lẹt. Mắt thấy dây thừng và roi Thiên Lang sắp không giữ được nữa, lòng tôi chùng xuống, chẳng lẽ cố gắng cả buổi lại đổ sông đổ bể sao?
Lúc này, Nhất Sơ đi tới, cầm ngược chuôi kiếm, đập mạnh vào gáy Cẩu Minh Nghĩa. Cẩu Minh Nghĩa trợn trừng hai mắt rồi ngất lịm đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình mệt đến sắp lả đi.
Đề xuất Voz: Ma ban trưa - thể loại tâm linh
hóng chap mới ạ
Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé
Có ai đọc đến chap hiện tại chưa
Em đây bác ơi.
Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs
Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.
Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))
Thớt mới đó bạn
Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D
Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng
Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé
T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.
Hóng chap mới ạ