Chương 752: Thôn trang nhỏ trong khe núi
Tôi trở lại khách sạn, vừa đến hành lang đã nghe thấy tiếng Cẩu Minh Nghĩa đang ầm ĩ trong phòng, xen lẫn là giọng Nhất Thanh đạo trưởng đang dỗ dành hắn.
Vào phòng xem xét, tôi thấy trong phòng dán đầy phù triện. Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt cũng ở đây. Bốn phía tường và cửa sổ cũng dán rất nhiều bùa, nét mực vẫn chưa khô, rõ ràng là mới vẽ.
Nhất Sơ giải thích: "Ta bố trận để ngăn cách âm khí của căn phòng này với bên ngoài."
Giọng Cẩu Minh Nghĩa đột nhiên cao lên mấy tông: "Ta không muốn cái tên mặt trắng kia dán đầy giấy trong phòng ta, xé hết đi cho ta!"
Nhất Thanh đạo trưởng dỗ dành mãi, nói muốn xé mấy tờ thì Cẩu Minh Nghĩa nhất quyết không chịu.
Cuối cùng, Lý mặt rỗ nghĩ ra một chiêu cao tay, mở máy tính lên cho Cẩu Minh Nghĩa chơi tú lơ khơ online. Minh Nghĩa khéo léo thắng liền ba bốn ván, được rất nhiều "đậu vui vẻ" nên phấn khởi vô cùng, cuối cùng cũng chịu yên.
Bách Chiến Tướng Quân Giáp đương nhiên không thể ảnh hưởng đến người trên mạng ở khoảng cách xa, vậy tại sao hắn lại luôn thắng? Hóa ra Lý mặt rỗ đã chạy về phòng mình, đăng nhập vào cùng bàn để chơi với hắn.
Thấy mọi chuyện cuối cùng cũng yên ổn, mọi người liền về phòng nghỉ ngơi. Chỉ khổ cho Lý mặt rỗ, phải thức cả đêm chơi tú lơ khơ với Cẩu Minh Nghĩa, chỉ để đổi lấy mấy ngàn "đậu vui vẻ" mà tốn cả đống tiền.
Đêm đó xem như bình an vô sự trôi qua. Sáng sớm hôm sau, tôi đi tìm Lý mặt rỗ, thấy hắn đang ngồi trước máy tính với đôi mắt thâm quầng, gạt tàn thì đầy ắp tàn thuốc. Hắn oán giận nói: "Mẹ nó, thua cả đêm bực thật, có mấy quả bom mà hắn cũng phải dùng đến. Vận may của thằng nhóc này quá tốt, bài của ta thì quá tệ, hắn thắng ta mấy trăm ván rồi. Thắng xong hắn còn phải thả biểu tượng khinh bỉ nữa, sao hắn không thấy chán nhỉ? Ta sắp chết vì buồn ngủ rồi." Nói xong, hắn ngáp một cái thật dài.
"Ngươi nghỉ một lát đi, để ta thay cho." Tôi nói.
Lý mặt rỗ vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Tôi tiếp tục chơi với Cẩu Minh Nghĩa, không ngờ lại chơi gần hết bộ bài. Minh Nghĩa cuối cùng cũng mệt quá không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ăn sáng đơn giản, sau đó cùng Tiểu Nguyệt và Nhất Sơ ra ngoài mua vài bộ quần áo mới cho Cẩu Minh Nghĩa, rồi đi mua thêm một ít đồ dùng. Đợi đến khi vào vùng nông thôn, muốn mua những thứ này sẽ rất khó.
Tôi lại đến bến xe hỏi thăm về Toàn Gia Thôn.
Quả nhiên gần Lan Châu có một thôn tên là Toàn Gia Thôn, chỉ là đường đi hơi phiền phức. Trước tiên phải đi xe đến Đông Cương, rồi từ đó mới vào Toàn Gia Thôn nằm sâu trong một vùng núi. Có lẽ phải đi rất lâu, tôi bèn mua mấy vé xe cho chiều hôm đó.
Ăn trưa xong, chúng tôi chuẩn bị lên đường. Lúc này Cẩu Minh Nghĩa vẫn còn đang ngủ, Nhất Thanh đạo trưởng phải thay quần áo cho hắn. Tiểu tử này ngủ say như chết, mặc cho đạo trưởng xoay sở.
Tiểu Nguyệt hỏi: "Đạo trưởng, lúc nhỏ ngài chăm cháu quen rồi phải không ạ?"
"Ai!" Nhất Thanh đạo trưởng thở dài một tiếng: "Minh Nghĩa là mầm non duy nhất của Hoắc gia, là đệ đệ ta phó thác cho ta, ta sao có thể bạc đãi nó được. Cho nên từ nhỏ ta vẫn coi nó như con trai mình."
"Đạo trưởng, ông không phải là người xuất gia sao?" Tôi hỏi.
"Vì Minh Nghĩa nên ta mới hoàn tục, đi xem phong thủy, làm pháp sự kiếm tiền, nếu không ở trong đạo quán thì làm sao chăm sóc nó được?" Nhất Thanh đạo trưởng bất đắc dĩ nói.
Tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, sau này Tiểu Phàm lớn lên không thể nuông chiều như vậy được."
Tiểu Nguyệt cười nói: "Được, được."
Sau đó chúng tôi đến bến xe. Dọc đường đi, Cẩu Minh Nghĩa đủ kiểu không yên, thật một lời khó nói hết.
Trời Lan Châu nắng gắt, dương khí dồi dào nên không cần lo lắng âm vật quấy phá. Buổi chiều, chúng tôi đã đến thị trấn Đông Cương. Muốn tìm một chiếc xe đến Toàn Gia Thôn, nhưng các tài xế vừa nghe muốn đi vào khe núi thì đều không chịu, nói đoạn đường núi hoang vắng đó rất khó đi, thường xuyên xảy ra tai nạn, thêm tiền cũng không đi.
Thấy trời dần tối, tôi bắt đầu lo lắng, lẽ nào chúng tôi phải qua đêm ở cái thị trấn nhỏ này.
Lúc này, Lý mặt rỗ kích động chạy tới, nói đã tìm được một chiếc xe chịu đi Toàn Gia Thôn. Chúng tôi theo Lý mặt rỗ đến một quán cơm nhỏ, một thanh niên khoảng hai lăm, hai sáu tuổi đang ngậm điếu thuốc hỏi: "Mấy người?"
"Sáu người." Lý mặt rỗ nói.
"Được, nhưng xe của ta khá nhỏ, các người chịu khó chen chúc một chút. Giá cả vẫn như lúc nãy chúng ta đã nói."
Nói xong, gã tài xế lại cắm đầu vào chơi điện thoại. Tôi hỏi sao hắn chưa đi, hắn nói đợi hắn ăn xong bát mì đã.
Tôi thở dài, chúng tôi đành phải đứng bên cạnh chờ. Nửa giờ sau, gã tài xế mới đủng đỉnh ăn xong mì, dẫn chúng tôi đến trước một chiếc xe ba gác. Tôi kinh hãi: "Cái xe này á?"
"Không muốn ngồi thì thôi, ta có ép các người đâu." Hắn tài xế nói năng rất khó ưa, tức đến nỗi tôi phải trợn mắt nhìn.
Lý mặt rỗ khuyên nhủ: "Trương gia tiểu ca, nhẫn nhịn một chút đi. Người đi ra ngoài cũng là thân bất do kỷ."
Cuối cùng, chúng tôi vẫn phải lên chiếc xe này. Tôi bảo Tiểu Nguyệt ngồi ghế phụ, đừng ngồi ở thùng sau với chúng tôi cho lạnh, nhưng Tiểu Nguyệt không chịu, bèn nhường cho Nhất Thanh đạo trưởng ngồi vì ông lớn tuổi nhất.
Thấy chúng tôi khiêm tốn nhường nhau, Hắn tài xế khinh thường nói: "Đám người thành phố các người đúng là quý giá, hóng gió lạnh một chút thì sao, có chết đâu."
"Bao lâu thì tới nơi?" Tôi hỏi.
"Nhanh thôi, khoảng hai tiếng. Cả thôn ta đều thường xuyên chạy, đường quen lắm."
Nhất Thanh đạo trưởng hỏi: "Tiểu tử, cậu họ gì?"
"Họ Toàn."
Nhất Thanh đạo trưởng mừng rỡ ra mặt, kích động hẳn lên: "Thật trùng hợp, chúng ta từ Macao tới, chính là để tìm người nhà họ Toàn."
Gã tài xế ngơ ngác: "Họ Toàn? Nhà chúng ta nhiều thế hệ đều ở trong cái hốc núi này, làm gì có họ hàng nào ở xa thế!"
Đợi sau khi Nhất Thanh đạo trưởng giải thích rõ thân phận, Hắn tài xế mới gật đầu: "À, cháu nhớ ra rồi. Ông nội cháu có kể, tổ tiên nhà chúng ta họ Hoắc, sau này chia làm hai nhánh, có một nhánh ở xa tận Quảng Đông."
"Tiểu tử, cậu tên gì?" Nhất Thanh đạo trưởng hỏi.
"Cháu tên Toàn Minh Nghĩa." Gã tài xế đáp.
Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói: "Thật đúng dịp, một người tên là Toàn Minh Nghĩa, một người tên là Cẩu Minh Nghĩa."
Gã tài xế bực bội hỏi: "Ai tên là Cẩu Minh Nghĩa?"
Nhất Thanh đạo trưởng kéo Cẩu Minh Nghĩa đang cầm điện thoại chơi game qua: "Mau! Minh Nghĩa, đây là anh họ của con, gọi anh họ đi."
"Cút, đừng làm phiền ta." Cẩu Minh Nghĩa không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi game.
Toàn Minh Nghĩa cười nói: "Tâm trạng của tiểu đệ không tốt lắm nhỉ? Đúng rồi, các vị từ xa tới đây tìm chúng ta, chắc có chuyện gì quan trọng?"
Nhất Thanh đạo trưởng nói: "Chuyện này nói ra dài dòng lắm. À phải rồi, trong nhà cậu còn có người lớn tuổi không?"
"Ông nội cháu vẫn còn sống, năm nay đã hơn tám mươi tuổi rồi." Toàn Minh Nghĩa đáp.
Biết là người một nhà, Toàn Minh Nghĩa cũng không lấy tiền xe của chúng tôi nữa. Có điều, cái thùng xe của hắn trước đây hình như dùng để chở lợn, hôi một mùi heo nồng nặc. Xe chạy xóc nảy trên con đường núi quanh co, gió lạnh gào thét thổi buốt cả đầu. Chúng tôi phải kéo áo lên trùm đầu, co ro thành một cục trong gió lạnh. Chuyến đi này thật sự để lại ấn tượng quá sâu sắc.
Toàn Gia Thôn nằm trong một hẻm núi, lúc chúng tôi đến nơi thì trời đã tối hẳn, nhà nhà đều đã lên đèn.
Sau khi xuống xe, Toàn Minh Nghĩa nói: "Thôn này có hơn một trăm người, về cơ bản đều mang họ Toàn, còn có rất nhiều người đi làm ăn xa nữa."
Nhất Thanh đạo trưởng kinh ngạc: "Nhà họ Toàn bây giờ hương hỏa thịnh vượng như vậy sao?"
Toàn Minh Nghĩa cũng ngây người: "Thúc thúc, đây là ý gì, chẳng lẽ dòng họ Cẩu của các vị không đông đúc sao?"
"Thật không dám giấu giếm, Cẩu gia xảy ra một vài biến cố, hiện tại chỉ còn lại một mình nam đinh là Minh Nghĩa thôi." Vẻ mặt Nhất Thanh đạo trưởng có chút lúng túng.
Ánh mắt Toàn Minh Nghĩa rơi trên người Cẩu Minh Nghĩa, hắn vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, tại sao tiểu đệ đệ cứ mặc bộ áo giáp kỳ quái này vậy? Lại nói, từ đường nhà chúng ta cũng có một bộ áo giáp do tổ tông truyền lại."
Đề xuất Tiên Hiệp: Tọa Khán Tiên Khuynh
hóng chap mới ạ
Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé
Có ai đọc đến chap hiện tại chưa
Em đây bác ơi.
Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs
Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.
Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))
Thớt mới đó bạn
Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D
Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng
Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé
T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.
Hóng chap mới ạ