Logo
Trang chủ
Chương 6: Màn 1 Kinh Trập (5)

Chương 6: Màn 1 Kinh Trập (5)

Đọc to

“Rời khỏi Tô gia, đến nơi ngươi muốn đến, làm những chuyện ngươi muốn làm. Việc mà mấy năm qua không ai cho phép xảy ra, nay lão gia tử Tô gia ta lại phá lệ đồng ý cho ngươi.” Tô Xương Hà lắc đầu liên tục. “Đặt cược phong phú như vậy, có đôi lúc ta cũng thấy ghen tị với ngươi. Dù cùng xuất phát từ một lò luyện, lão gia tử lại quá thiên vị ngươi.”

“Nếu ta cự tuyệt thì sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Lão gia tử vớt ngươi từ dưới sông lên, nuôi nấng ngươi bao năm. Ngươi theo Đại gia trưởng được mấy năm rồi? Tình cảm giữa ngươi và Đại gia trưởng có sâu đậm bằng với Tô gia không?” Tô Xương Hà hỏi ngược lại.

“Đúng là tình cảm của ta với Tô gia sâu đậm hơn với Đại gia trưởng. Nhưng giờ ta là Khôi, chỉ có thể chịu trách nhiệm với Đại gia trưởng.” Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu. “Xin lỗi.”

“Không sai, không sai, đúng là như vậy. Ta đã nói mấy lời tương tự cho lão gia tử rồi, ta đoán chắc chắn ngươi sẽ nói thế mà.” Tô Xương Hà nhún vai, cổ tay lật nhẹ, con dao đã nằm gọn trong tay hắn. “Sau đó lão gia tử nói: ‘Nếu đã thế, giết hắn đi!’”

Tô Mộ Vũ nắm chặt chiếc dù giấy. “Lão gia tử định mưu phản đoạt chức Đại gia trưởng sao?”

“Không phải chỉ lão gia tử muốn đâu, Tạ gia cũng muốn, Mộ gia cũng muốn. Dù sao, chức vị này có thể do cường giả nắm giữ! Nói cho cùng, mọi chuyện đều bắt nguồn từ ngươi. Nhiều thế hệ trước, Khôi luôn là người trực tiếp kế nhiệm chức vụ Đại gia trưởng Ám Hà đời tiếp theo, nhưng lần này, Khôi lại là ngươi. Ngươi là ai? Ngươi là Tô Mộ Vũ, cũng như Tô Xương Hà ta, xuất thân của chúng ta đều là kẻ vô danh.” Tô Xương Hà cười lạnh. “Xuất thân là kẻ vô danh thì không có tư cách chỉ huy toàn bộ Ám Hà.”

“Ta cũng không muốn ngồi vào chức vị đó. Đợi Đại gia trưởng dưỡng thương xong, ta sẽ nói chuyện với ông ấy, để ông ấy lựa chọn người kế nhiệm thích hợp cho vị trí Khôi.” Tô Mộ Vũ đáp.

“Có lúc ngươi mạnh đến đáng sợ, có lúc ngươi lại ngây thơ đến đáng yêu.” Tô Xương Hà khẽ cúi người, lắc đầu. “Nếu không phải võ công của ngươi cao, chắc ngươi đã chết mấy trăm lần rồi.”

“Năm xưa hắn mạnh tới đáng sợ, lại ngây thơ đến đáng yêu, ngươi nói chẳng sai, Tô Xương Hà.” Tô Triết cầm phật trượng đi tới, đứng bên cạnh Tô Xương Hà.

“Thúc.” Tô Mộ Vũ cung kính cúi đầu.

“Tiểu Mộ Vũ, đánh nhau thì tương đương với Tiểu Xương Hà, nhưng tính thêm cả ta nữa, ngươi thấy sao?” Tô Triết vung vẩy phật trượng, những vòng vàng trên trượng phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

“Nếu Triết thúc và Xương Hà liên thủ, đương nhiên ta không phải đối thủ, nhưng chuyện gì cũng phải thử một lần.” Tô Mộ Vũ khẽ cúi người, sát khí từ từ ngưng tụ. Ba người bọn họ từng kề vai chiến đấu, cùng đối phó với đại quân Ma giáo xâm lấn, hiểu rất rõ thực lực của nhau. Nếu bất cứ ai trong ba người phải đối đầu với hai người còn lại, vậy thì chỉ có con đường tử chiến.

“Cái câu cứng đầu như lừa chắc là chỉ ngươi.” Tô Xương Hà tung người nhảy tới trước mặt Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ nghiêng người né tránh. Dao găm từ tay Tô Xương Hà trực tiếp bay ra, lướt qua mặt nạ ác quỷ của Tô Mộ Vũ, rồi đâm thẳng về phía tượng Lữ Tổ trong đại điện.

Con mắt của tượng Lữ Tổ đột nhiên khẽ chuyển động. Con dao cắm thẳng vào giữa lông mày của bức tượng, sau đó toàn bộ tượng Lữ Tổ nổ tung. Một tiếng hét thảm vang lên sau bức tượng thần, rồi một bóng trắng vọt lên, xuyên thủng nóc nhà lao ra ngoài.

Tô Xương Hà ngẩng đầu lên, thấy một ông lão tóc trắng đang đứng trên nóc nhà, cười lạnh nói: “Mộ gia Mộ Trập, nấp trong đó nghe lén có sướng không?”

Mộ Trập điểm mấy đại huyệt trước ngực để cầm máu rồi cười lạnh nói: “Tô gia định mưu phản!”

“Chẳng lẽ Mộ gia không định, Tạ gia không định?” Tô Xương Hà giơ ngón tay chỉ vào đại điện, con dao găm lập tức bay về tay hắn. Ra tay chỉ cần một lý do, còn kết quả thì dựa vào thực lực bản thân.

Mộ Trập hừ lạnh một tiếng, giậm nhẹ chân lướt đi, xoay người đào tẩu.

Tô Xương Hà nắm chặt dao găm, quay lại nhìn Tô Mộ Vũ. Lúc này, chiếc mặt nạ ác quỷ của Tô Mộ Vũ đã bị cắt thành hai nửa, rơi xuống đất, để lộ gương mặt trẻ trung bên dưới.

Đúng như Bạch Hạc Hoài đã nói, dưới tấm mặt nạ là một gương mặt cực kỳ tuấn tú lạnh lẽo, nhưng hai hàng mi nhíu lại, mang vẻ tức giận.

“Xương Hà.” Tô Mộ Vũ nâng chiếc dù giấy trong tay lên.

“Thôi.” Tô Xương Hà đột nhiên thu dao, ưỡn thẳng người, sát khí trên người lập tức trút đi hơn nửa, hắn duỗi lưng. “Nếu ngươi thật sự sử dụng kiếm trận, đến lúc đó dọn dẹp thôi cũng đủ phiền phức rồi. Hôm nay chỉ đến đây thôi. Làm sao ta lại giết ngươi được! Chúng ta là huynh đệ tốt nhất mà.”

Tô Triết đột nhiên cười ha hả, lấy tẩu thuốc từ trong lòng ra, chậm rãi đốt thuốc. “Đúng vậy, là huynh đệ tốt, có gì từ từ rồi nói.”

Tô Mộ Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, giậm nhẹ chân lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác.

“Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ mà lão gia tử giao phó, lúc về ta cũng phải chết. Mũi tên đã bắn ra rồi không thể về lại dây cung được. Lần này Đại gia trưởng buộc phải chết, ta cũng buộc phải lấy được Miên Long Kiếm.” Tô Xương Hà xoay người. “Chuẩn bị đi, Tô Mộ Vũ.”

Tô Triết nhìn Tô Xương Hà quay người rời đi, hút một ngụm khói, giọng điệu cũng đầy phiền muộn: “Cái tên Tiểu Xương Hà này, bình thường toàn luyên thuyên, chẳng mấy câu đáng tin. Nhưng ta tin câu nói của hắn vừa rồi, hắn sẽ không giết ngươi. Các ngươi là huynh đệ tốt nhất.”

Tô Mộ Vũ nhìn về phía Tô Triết, điềm nhiên mỉm cười: “Thúc, ta phát hiện khi ngài nói chuyện nghiêm túc, tiếng phổ thông sẽ đột nhiên khá hơn.”

Tô Triết nhướn mày: “Ồ? Thế hả?”

***

Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa đang phóng rất nhanh. Bạch Hạc Hoài ngồi trong xe ngựa nhưng hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy chút nào, thậm chí không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài. Cô tò mò gõ nhẹ lên tấm ván gỗ bên cạnh. “Chiếc xe ngựa này thú vị thật.”

Đại gia trưởng ngồi trên thảm mềm, mỉm cười nói: “Cái này là Ban Tam Gia mày mò ra, có thể ngăn cách hoàn toàn bên ngoài với bên trong xe ngựa.”

“Thế chẳng phải nếu bên ngoài có người tới giết chúng ta thì chúng ta cũng không phát hiện ra?” Bạch Hạc Hoài tò mò hỏi.

“Ha ha ha ha, chiếc xe ngựa này có tổng cộng mười ba cơ quan, cái nào cũng cực kỳ khủng khiếp. Ban Tam Gia đã nói, chỉ cần hắn không đích thân tới, cho dù có mấy trăm cao thủ cũng không thể phá được chiếc xe ngựa này.” Đại gia trưởng uống một ngụm trà, nói đầy ẩn ý.

“Thế nếu Ban Tam Gia tới thì sao?” Bạch Hạc Hoài lại hỏi.

Đại gia trưởng mỉm cười: “Mười ngày sau khi chế tạo xong chiếc xe ngựa này, Ban Tam Gia đã chết rồi.”

Bạch Hạc Hoài khẽ nheo mắt lại.

“Dính bệnh chết.” Đại gia trưởng cố ý nhấn mạnh.

Bạch Hạc Hoài thở hắt một hơi: “Có phải nếu chữa xong cho Đại gia trưởng, ta cũng nhiễm bệnh chết không?”

Đại gia trưởng vỗ vai Bạch Hạc Hoài: “Đương nhiên là không, ngươi là thần y mà. Huống chi, liệu có thể chữa khỏi cho ta thật không?”

“Tuyết Lạc Nhất Chi Mai.” Bạch Hạc Hoài bĩu môi. “Ta chỉ có thể nói rằng Đại gia trưởng sẽ sống sót, còn sống được bao lâu…”

“Thế là đủ rồi!” Đại gia trưởng buông chén trà xuống, nhắm hai mắt lại.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tâm sự " cây trúc ma "
Quay lại truyện Ám Hà Truyện (Dịch)
BÌNH LUẬN