Logo
Trang chủ
Chương 5: Màn 1 Kinh Trập (4)

Chương 5: Màn 1 Kinh Trập (4)

Đọc to

Thuần Dương Vạn Thọ Cung, đội sát thủ Chu Ảnh chỉ trong chốc lát đã rút sạch, chỉ còn lại một mình Tô Mộ Vũ đứng trong sân. Hắn nhẹ nhàng nâng mặt nạ lên, khẽ nói: “Xuất hiện đi.”

Cánh cửa đạo quán bị đẩy ra, Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc từ bên ngoài đi vào.

“Không hổ là Chấp Tán Quỷ tiếng tăm lừng lẫy. Chúng ta tự tin không phát ra chút âm thanh nào, nhưng ngươi vẫn nhận ra chúng ta tới,” Tạ Trường Trạch cười nói.

“Gió thay đổi,” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt đáp.

Tạ Trường Trạch sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Đúng là không bình thường.”

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên: “Tạ gia, Tử Ngoa Quỷ và Đao Diêm La không nên xuất hiện ở đây.”

Tạ Trường Trạch bước lên trước một bước: “Gia chủ nhà ta nghe tin đại gia trưởng trọng thương, trong lòng lo lắng, muốn nhanh chóng tới đón người về tổng đường chữa thương.”

Tô Mộ Vũ giơ một ngón tay, vạch một vệt mỏng trước mặt Tạ Trường Trạch: “Đừng đi qua ranh giới này! Đại gia trưởng không có chuyện gì, mọi chuyện vẫn ổn. Mời quay về bẩm báo lại cho gia chủ Tạ gia, nhờ hắn ghi nhớ rằng phía đại gia trưởng đã có Chu Ảnh bảo vệ, không cần hắn lo lắng.”

Tạ Trường Trạch nhìn ra sau lưng Tô Mộ Vũ. Từ khi đi vào, hắn đã bắt đầu kiểm tra khí tức trong đạo quán này, nhưng lại phát hiện ngoài khí tức của Tô Mộ Vũ ra không còn một ai. Hắn nhíu mày: “Đại gia trưởng có sao không, xin cho phép Trường Trạch được gặp một lần để xác nhận. Bằng không, lúc về ta cũng không tiện báo cáo nhiệm vụ.”

Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Ngươi không tiện báo cáo nhiệm vụ có liên quan gì tới ta?”

Con ngươi của Tạ Trường Trạch co lại, lạnh lùng nói: “Có phải đại gia trưởng bị thương, mà ngươi thân là Khôi lại cố tình giấu giếm, ý đồ gây rối, không cho chúng ta cứu chữa kịp thời?”

“Là một lý do không tồi, nhưng ngươi muốn đặt lý do như vậy thì chỉ có một khả năng.” Giọng nói của Tô Mộ Vũ đã toát ra đôi chút sát ý.

Tạ Trường Trạch cũng bước lên trước, trực tiếp vượt qua ranh giới mà Tô Mộ Vũ vừa vạch ra: “Giết ngươi!”

“Không tệ.” Tô Mộ Vũ giang hai tay áo, sát khí bùng lên.

“Nghe nói ngươi tái hiện Thập Bát Kiếm Trận của gia chủ Tô gia đời đầu Tô Thập Bát, nổi tiếng đã lâu, ta rất muốn xem thử!” Tạ Trường Trạch rút thanh nhuyễn đao ra, đâm thẳng về phía ngực Tô Mộ Vũ.

“Kiếm trận của ta, không phải ai cũng có tư cách được thấy!” Tô Mộ Vũ giơ hai ngón tay kẹp lấy nhuyễn đao của Tạ Trường Trạch. Hai ngón tay hắn búng nhẹ, toàn bộ thanh nhuyễn đao rung chuyển kịch liệt. Tạ Trường Trạch chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhức, binh khí suýt nữa tuột tay văng ra. Hắn vội vàng kéo đao lùi lại, nhưng không còn kịp nữa. Tô Mộ Vũ trực tiếp giơ tay nắm lấy yết hầu Tạ Trường Trạch.

Trước khi Tô Mộ Vũ trở thành Khôi, hắn đã được tôn là người mạnh nhất Tô gia thế hệ này. Tạ Trường Trạch tự thấy mình cũng là người xuất sắc trong thế hệ này của Tạ gia. Tuy không cho rằng chỉ dựa vào sức mình có thể thắng được Tô Mộ Vũ, nhưng không ngờ hai người chỉ giao đấu có một chiêu mà bản thân hắn đã bại trận. Nhưng cũng may, hắn không tới đây một mình.

Đao Diêm La – Tạ Kim Khắc đã đứng sau lưng Tô Mộ Vũ, thanh đại đao khảm vòng vàng trong tay hắn giơ cao, đột nhiên chém xuống đầu Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ giơ tay trực tiếp ấn Tạ Trường Trạch ngã xuống đất. Tiếp đó, hắn cúi người xuống, chỉ nghe lưng có tiếng vang giòn giã. Đại đao của Tạ Kim Khắc chém lên cây dù giấy, nhưng không cách nào tiến thêm một bước.

“Cây dù này có vấn đề!” Tạ Kim Khắc hô to.

Tạ Trường Trạch rút con dao găm bên hông, đâm về phía ngực Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ điểm nhẹ mũi chân xuống đất, lùi lại ba bước. Hắn chậm rãi nói: “Cho dù hai ngươi có hợp lực, vẫn không có tư cách chứng kiến kiếm trận của ta.”

Tạ Trường Trạch đứng dậy, lùi lại bên cạnh Tạ Kim Khắc: “Cây dù này chính là kiếm của hắn!”

“Ta tới đây!” Tạ Kim Khắc gầm lên một tiếng, múa thanh kim đao trong tay lên. Dao khí hung hãn của Diệp Đỉnh Chi khiến toàn bộ đạo quán chấn động, tượng Lữ tổ trong đại điện lung lay dữ dội, dường như có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

“Phong Vũ Luân Đao của Tạ gia.” Tô Mộ Vũ lấy cây dù giấy trên lưng, giao đấu với trường đao của Tạ Kim Khắc. Hai người cùng lùi lại một bước.

“Ngươi sẽ phải hối hận vì lúc đầu không sử dụng Thập Bát Kiếm Trận.” Tạ Trường Trạch đã xuất hiện sau lưng Tô Mộ Vũ từ lúc nào không hay. Hắn vung thanh nhuyễn đao về phía trước, quấn tròn quanh cây dù của Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ muốn né tránh nhưng lại phát hiện lực lượng trên nhuyễn đao mạnh hơn lúc trước vài lần. Không ngờ trong lúc nhất thời, hắn cũng không thoát được.

“Ngươi...” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Đối đầu với Chấp Tán Quỷ, dù sao cũng phải giữ lại chút thủ đoạn chứ.” Tạ Trường Trạch cười lạnh nói.

Tạ Kim Khắc ổn định lại thân thể, cầm kim đao sải bước lao thẳng về phía Tô Mộ Vũ.

“Có một câu, nhờ chuyển cho Tạ lão gia tử.” Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay, cây dù mở rộng. Nhuyễn đao của Tạ Trường Trạch lập tức bị chấn thành mười mấy mảnh nhỏ, lại bị Tô Mộ Vũ tiện tay hất bay về phía Tạ Kim Khắc. Tạ Kim Khắc vội vàng đổi công thành thủ, vung mạnh thanh trường đao, đánh rơi những mảnh đao vỡ xuống đất. Tô Mộ Vũ xoay người, mũi dù chỉ thẳng vào yết hầu Tạ Trường Trạch.

“Câu gì?” Tạ Trường Trạch hạ giọng nói.

“Nếu dừng tay kịp thời, vậy những chuyện trong thời gian vừa qua, đại gia trưởng có thể coi như không thấy.” Tô Mộ Vũ thu dù. “Các ngươi có thể đi, nhớ chuyển lời.”

Tạ Trường Trạch khẽ thở ra một hơi: “Sao ngươi không giết chúng ta?”

“Đồng môn Ám Hà, đều là người nhà.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt đáp.

Tạ Trường Trạch cười khinh thường một tiếng. Hắn và Tạ Kim Khắc nhìn nhau, lập tức giậm chân lao ra ngoài đạo quán.

Tô Mộ Vũ tiếp tục xoay người, thu dù giấy, nâng cái mặt nạ ác quỷ đã hơi lệch trên đầu, chờ vị khách tiếp theo.

“Xem ra hai tên của Tạ gia đúng là rác rưởi, còn chẳng thể ép ngươi thi triển Thập Bát Kiếm Trận.” Một giọng nói mang vẻ chế nhạo vang lên ngoài sân.

Tô Mộ Vũ thở dài. Tiếng thở dài của hắn thật sự rất bất đắc dĩ, vì hắn thấy người mà mình không muốn thấy nhất trong giờ phút này, chính là người trước mặt: Tô Xương Hà của Ám Hà Tô gia.

“Hảo huynh đệ, đã lâu không gặp.” Tô Xương Hà từ ngoài sân đi vào.

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Trong thời điểm như thế này, ta không muốn gặp ngươi nhất.”

“Lão gia tử nhờ ta chuyển lời cho ngươi.” Tô Xương Hà lười biếng nói: “Ngươi là thủ lĩnh Chu Ảnh, nhưng ngươi càng là đệ tử Tô gia chúng ta.”

“Khôi là quỷ trong chốn người. Ta thuộc về Ám Hà nhưng không thuộc về bất cứ gia tộc nào,” Tô Mộ Vũ giọng điệu bình tĩnh.

Tô Xương Hà bĩu môi: “Ngươi ấy, luôn nghiêm túc như vậy, đúng là chán chết đi được. Khi còn là kẻ vô danh, ngươi ngày ngày thức khuya dậy sớm luyện kiếm, làm một kẻ vô danh chăm chỉ. Khi làm sát thủ, mỗi nhiệm vụ ngươi đều hoàn thành ổn thỏa, không chút tì vết nào. Bây giờ làm Khôi vẫn cẩn thận như vậy. Đại gia trưởng của ngươi đã sắp chết rồi, ngươi còn cố chôn cùng hắn à?”

“Đại gia trưởng không sao, ngươi đừng tùy tiện tung lời đồn như vậy,” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Đừng nói mấy lời đó với ta.” Tô Xương Hà bực bội ngắt lời Tô Mộ Vũ: “Đại gia trưởng trúng Tuyết Lạc Nhất Chi Mai của Đường nhị lão gia, đã là nửa cái xác chết rồi. Nếu không, hắn chạy tới tìm tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo làm gì? Ngươi giết hắn đi, đem Miên Long Kiếm ra đây. Lão gia tử nhà chúng ta có thể lên chức đại gia trưởng. Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục làm Khôi của mình, cũng có thể trở lại Tô gia, thậm chí ngươi có thể lấy được thứ ngươi mong muốn nhất: tự do.”

“Tự do?” Tô Mộ Vũ lẩm bẩm.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa!
Quay lại truyện Ám Hà Truyện (Dịch)
BÌNH LUẬN